Ánh đèn leo lét chiếu sáng căn phòng, Mạch Yên Nhiên trầm mình trong làn nước ấm thơm ngát những hoa tươi, mấy phần thư thái đều khiến cơ mặt giãn nở.
A La mang theo chậu lớn khệ nệ xách vào, từ trong chậu đổ xuống dòng sữa trắng.
- Tứ Vương Phi, sữa dê này giúp da trắng mịn, đây là nô tỳ cẩn thận sai người chuẩn bị cho Vương Phi.
Yên Nhiên khẽ nhắm hờ mi mắt tận hưởng thứ cảm giác thư giãn thoải mái này, nhè nhẹ vào cánh mũi một loại mùi hương ngọt lịm thêm mấy phần mị hoặc:
- A La, ngươi cho vào thêm ít hoa tươi đi, ta rất thích mùi hương của chúng.
- Vương Phi, người nói mùi hương thoang thoảng phả đến sao?
- Đúng vậy.
A La cười vui vẻ:
- Hoa trong bồn không có mùi hương dịu ngọt như vậy, mà là do bình hoa huân y thảo trên bàn.
A La mang bình hoa một màu tím đậm, cánh hoa nhỏ nhắn kết thành chuỗi dài, đặt cạnh bên có thể nghe ra rõ ràng thứ hương thơm dịu nhẹ. Yên Nhiên bất ngờ, nhặt một cánh hoa trong vô số những cánh hoa đủ màu sắc trên mặt nước bể tắm đưa ngang thính giác ngửi qua:
- Quả nhiên không phải mùi hương vừa rồi.
Thoáng lại hướng đến chiếc bình hoa, tư vị của huân y thảo khiến tâm trạng phần nào được xoa dịu, A La hai tay nhỏ nhắn đều đặn xoa bóp bả vai cho Yên Nhiên, nhỏ giọng:
- Hoa huân y thảo có tác dụng an thần, nô tỳ trông thần sắc Vương Phi mấy hôm nay mệt mỏi, vì vậy mới tìm loại hoa này đặt trong phòng giúp người thư giãn.
Khóe môi diễm lệ của nữ nhân nở rộ nụ cười:
- Ngươi thật rất chu đáo.
- Hầu hạ Vương Phi thật tốt là việc nô tỳ cần làm.
- Haizzz, chỉ e là có dùng bao nhiêu huân y thảo cũng không kịp tốc độ khuấy đảo của mẫu tử viện bên.
A La nửa phần châm chọc cười ngô nghê một cái trước ngữ giọng dõng dạc, phảng phất kiêu ngạo của Yên Nhiên.
* Huých *
Không khí tĩnh lặng đột ngột xuất hiện âm thanh kỳ lạ, văng vẳng đến không mấy rõ ràng tựa là âm thanh của côn trùng, nhưng cơ hồ có thể nghe ra âm giọng đặc biệt do người phát ra.
Cô dừng đôi tay trần thon thả trên mặt những cánh hoa cẩn trọng hỏi nhỏ:
- A La, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
Thao tác của nha đầu chậm lại, ấn đường cao nhíu chặt tập trung, âm thanh kỳ lạ lại vang lên lần nữa:
* Huých...huých...*
* Meow.....*
- Là có người đang chơi trò ám hiệu.
Yên Nhiên điềm tĩnh nhìn vào đồng tử óng ánh của nha đầu do dự, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài xem thử.
- Đi.
Yên Nhiên y phục mỏng manh, khoác vội áo choàng lông tối màu khẽ từng bước chân đi trên hành lang, lối tắc đến viện bên dưới ánh trăng tỏ rõ như đêm rằm.
Trên nền gỗ lạnh vụt lên bóng người liêu khiêu bước vội, lập tức Yên Nhiên cảnh giác nép mình vào sát vách tường tiện tay cản lấy cơ thể A La thuận theo mà đứng im, trời đã phủ một màn đen dung mạo của kẻ đáng ngờ không thể nhìn rõ, cơ hồ có thể nhận ra người đó là nữ tử, y phục xanh lam đơn sắc của nha hoàn Mạch phủ giống hệt tâm phúc bên cạnh Hồng Uyển Uyển, điệu bộ có phần gấp gáp, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn tứ bề như thể đang chuẩn bị hành sự chuyện gì mờ ám.
- Tứ Vương Phi, đó không phải là Phỉ Thúy sao.
A La thì thào thật khẽ vào tai Yên Nhiên, đồng tử cô liền híp mở cố gắng nhìn cho kỹ, nhưng nữ tử kia đi quá nhanh, ánh sáng không đủ để khẳng định danh tính của người trước mặt.
- Muốn biết có phải là cô ta hay không chúng ta cứ việc đi theo sẽ rõ.
- Tứ Vương Phi, như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhỡ như đây lại là cái bẫy thì sao? Hai người chúng ta đều không biết võ công.
- Đừng sợ, chỉ là âm thầm đi theo quan sát, cẩn trọng một chút sẽ không bị lộ. Đi theo ta.
Yên Nhiên khom người thanh thoát né tránh luồng sáng có thể dễ dàng chiếu đến, chậm rãi bám theo hình bóng kẻ trước mặt. Đi được một đoạn người khả nghi đột ngột dừng lại, chủ tớ Yên Nhiên bị lia mắt ngang qua bất ngờ vội vàng ngồi phục xuống nấp sau hòn non bộ, hậu viện rộng lớn yên ắng vô cùng, đâu đâu cũng là ngõ khuất muốn nhìn bao quát cũng không nhìn rõ, vì vậy mà người đó mới chẳng phát giác ra sự hiện diện của cô.
Trông trước sau kỹ càng rồi nữ nhân trước mắt liền vội vàng rẽ hướng, tà y phục thoáng chốc đã biến mất sau cây tùng to lớn. Yên Nhiên cẩn trọng tiến gần, sau đó là cảnh tượng mà cô không ngờ phơi bày trước mặt.
Dưới hang động nhỏ do hòn non bộ lớn tạo thành, nữ nhân xiêm y phóng túng nép sát trên bờ ngực của một nam nhân lạ mặt. Vầng nguyệt trên cao in xuống lòng sông bên cạnh, phản chiếu ánh sáng ngược lên thông qua mặt nước hiện rõ mười mươi nét mỹ mạo của Mạch Ý Lan.
A La tay che ngang miệng bất ngờ nói nhỏ:
- Thì ra là nhị tiểu thư, không phải là Phỉ Thúy.
Hai người họ im lặng nghe thử bên trong đôi ong bướm kia đang nói điều gì.
- Chàng bị điên rồi sao? Đây là đâu sao chàng lại ngang nhiên lẻn vào như vậy?
- Lan nhi, ta quá mức nhớ nhung nàng nên mới bạo gan mà mặc kệ nguy hiểm lẻn vào Mạch phủ.
Nam nhân tay vòng lấy thân thể ủy mị của Ý Lan, vừa nói hắn vừa dí sát đôi môi khao khát vào vùng da thơm nức hồng hoa dưới cổ ả ta.
- Lỡ bị người khác bắt gặp thì chúng ta xem như tiêu đời đó.
- Nàng xem ta là người thế nào chứ, sao có thể làm chuyện mạo hiểm như vậy mà không chút tính toán.
Mạch Ý Lan nhăn mày khó chịu đẩy vai của hắn ra, thể hiện một mặt dỗi hờn. Nam nhân kia cầu không được, chạm đến không xong tặc lưỡi một cái:
- Đừng giận nữa, ta sắp xếp trước sau rồi, không ai có thể bắt gặp chúng ta đang ở cùng nhau đâu.
Mạch Ý Lan đôi má phụng phịu làm nũng nhìn hắn, thuận tay nương theo lực kéo của nam nhân trong lòng nằm xuống khoảng êm ái của bãi cỏ. Hai đôi môi hừng hực dục vọng chạm vào nhau, như một loại thèm khát mỹ thực không ngừng ngấu nghiến cuồng nhiệt.
- Đừng nhìn.
Yên Nhiên che tầm mắt của A La, sợ hình ảnh trước mặt sẽ vấy bẩn tâm tư thiếu nữ, bản thân cô chân đạp lên hòn non bộ, thân trên tựa hẳn ở dốc đá cao quan sát tỉ mỉ. Hai má đỏ bừng sắp nóng bức đến không thở được, tất thảy là ngượng ngùng thay cho kẻ bên dưới.
- Không biết liêm sỉ.
Cô thì thào mắng một cái khinh miệt.
- Vương Phi, chúng ta bây giờ nên làm gì?
- Ngươi đừng nóng vội, chúng ta quan sát thêm một chút nữa.
Một màn nóng mắt sắp diễn ra, Yên Nhiên cơ hồ không chịu đựng được sự khinh bỉ trong lòng mà rời mắt ngồi lặng im phía sau hòn non bộ.
- Chàng thật là kẻ đáng ghét, sao đến bây giờ vẫn chưa chịu đến Mạch phủ cầu thân?
- Làm sao mà ta không nhớ lời hứa với nàng được chứ, chỉ là hiện giờ chưa đến lúc thích hợp, nàng vì ta mà đợi thêm một thời gian nữa thôi.
- Đợi đợi đợi. Chàng bắt ta đợi đến lúc nào đây? Mạch Yên Nhiên tiện nhân nhu nhược đó cũng một bước trèo cao trở thành phượng hoàng, còn ở trước mặt ta ra vẻ oai phong, thật là khiến cho ta tức chết.
- Nàng đừng giận quá làm tổn hại sức khỏe, sớm muộn ta cũng sẽ đề thân cưới nàng về. Còn nữa, tiện nhân gì gì đó nhất định sẽ để nàng tùy tiện mà chà đạp...được không?
Âm thanh hoang lạc vang lên tỉ tê, một bầu không khí ám muội khiến người nghe thấy phải đỏ mặt tía tai.
Mạch Yên Nhiên âm thầm rời đi, không để lại bất kì sơ hở nào.
Vọng Nguyệt Viện.
- Tứ Vương Phi, sao chúng ta lúc nãy không kịp thời xuất hiện bắt gian tận mặt, làm một màn rầm rộ để tất cả người trong phủ chứng kiến gian tình của Mạch nhị tiểu thư.
- Nha đầu ngốc, nếu nam nhân kia cả gan lẻn vào phủ Mạch gia ắt hẳn hắn biết rõ đường đi nước bước trong Mạch phủ, cũng không thể không biết trong ngoài có người canh gác cẩn trọng, đã lần mò vào tận hậu viện gặp gỡ cô ta chắc chắn sớm đã có chuẩn bị. Hơn nữa một kẻ tầm thường sao có thể qua mắt những tên lính canh từng chinh chiến ngoài trận mạc của cha ta, chứng tỏ nam nhân kia cũng có chút bản lĩnh. Hai người chúng ta tay không tấc sắt, hơn nữa sức lực cũng không đấu lại hắn thì lấy gì mà tự tin như vậy. Nếu để cho kẻ địch nhìn ra sự hiện diện của chúng ta nói không chừng còn bị chúng đánh cho một đòn chí tử, Mạch Ý Lan với ta hiềm khích đã sâu, thể nào cũng sẽ cùng hắn nội ứng ngoại hợp vùi dập ta đến chết.
Tâm tư Yên Nhiên lại có thêm dự tính khác, trông dáng vẻ và y phục của nam nhân kia cũng không phải là kẻ tầm thường, trước khi tìm hiểu ra thân phận của hắn tuyệt không thể đánh rắn động cỏ.
- Tứ Vương Phi, nếu như người không là nữ nhi thì đã có thể tòng quân làm nên nghiệp lớn rồi. Nhìn xa trông rộng, cẩn thận vô cùng.
Cô dùng ánh mắt ý vị quấn lấy nụ cười của A La, từ xưa đến nay nữ nhân nội trạch lo việc sổ sách, quản lý việc nhà làm hiền thê, đức mẫu, làm gì có ai lại cho rằng nữ tử có thể xông ra chiến trường, còn làm nên nghiệp lớn chứ. Nói như thể là mỉa mai cô thô lỗ, khô khan tựa nam nhân hiếu võ.
- Ngươi là đang khen ta hay là đang chê bai ta đây?
- Nô tỳ thật lòng ngưỡng mộ sự nhạy bén của người.
Tận đáy mắt trong trẻo của tuổi trẻ, A La nhìn cô bằng tất cả lòng ngưỡng mộ, hình ảnh Yên Nhiên đẹp đẽ vô cùng.
- Ngươi không biết đó thôi, những ân oán nội trạch cũng thâm sâu khó đoán không kém gì chốn sa trường nguy hiểm.
...----------------...
Sáng hôm sau.
* Cốc cốc *
Bên ngoài tiếng gõ cửa dồn dập, Mạch Yên Nhiên nằm trên giường ủ mình dưới lớp chăn dày êm ái, cảm giác ấm áp khiến cô không muốn tỉnh lại.
* Cốc cốc cốc *
Tiếng gõ mỗi lúc dồn dập hơn, không có hồi dừng lại, Yên Nhiên trở mình nhíu mày khó chịu, tốc phần chăn lớn trùm kín qua khỏi đầu.
* Cốc cốc cốc *
- Tứ Vương Phi, người nhanh tỉnh dậy đi.
Cơ hồ cơn khó chịu đã dâng lên đỉnh điểm, cô thở một hơi bực dộc đạp mạnh tấm chăn ngồi bật dậy nói vọng ra cửa:
- Là kẻ nào? Có chuyện gì?
- Nô tỳ Phỉ Thúy được Hồng tiểu nương gọi đến đánh thức Vương Phi dậy sớm.
- Có việc gì lại gọi ta giờ này, đòi mạng sao?
- Hồi Vương Phi, tiểu nương có ý mời người sang viện cùng dùng điểm tâm.
- Ta biết rồi, cút nhanh đi.
- Xí, xem cái phẩm hạnh này đi.
Phỉ Thúy trước cửa tỏ rõ bất mãn nói thầm, rồi ngoay ngoắc rời đi. Mạch Yên Nhiên không nghe thấy tiếng ồn nữa thì liền thả tự do tấm lưng huỵch một cái lên mặt giường, cơ hồ mệt mỏi vì ngủ chưa đủ giấc.
- Mới sáng sớm đã đến làm phiền rồi, nhà có tang cũng không chăm chỉ được như vậy.
Yên Nhiên vùi gương mặt ngáy ngủ vào chăn bông oán thán. Mà A La lại không thấy tâm hơi, lòng đôi chút bức bối vì nha đầu này sao lại để kẻ khác đến làm phiền giấc ngủ của cô.