Yên Nhiên kinh hãi nhìn bóng lưng in vết thương rõ dài, máu tươi đẫm ướt loang trên thanh y, hắn đứng sừng sững dưới vầng nguyệt, mái tóc buộc cao hơi bay bay theo gió, trường kiếm trong tay thẳng tắp.
- Đến đi.
Sau tiếng tuyên chiến vừa cất lên, một người một thú đấu tranh quyết liệt.
Bây giờ cô mới có thời gian quan sát kỹ, con sói đầu đàn kia có phần đặc biệt, móng vuốt vừa sắt mảnh lại dài, tựa vũ khí đã qua rèn giũa tỉ mỉ trong tay thợ giỏi. Ánh mắt ngút ngàn hung bạo, không phải là cách nhìn con mồi, mà là cách nhìn của một bạo chúa.
Nó hung hăng lao lên, nhưng cẩn trọng quan sát, mọi kẽ hở đều bị lấp mất bằng sự nhạy bén và nhanh nhẹn.
Thượng Quan Sở Thiên sức lực cường tráng, thân thủ phi phàm, nhưng đứng trước nó cần thêm ít phần dụng trí.
Mặc dù đối đầu căn bản nó chưa chắc có thể thắng được hắn, nhưng muốn đánh nhanh là chuyện khó xảy ra.
Cô chợt nhận ra tại khoé mắt của nó có một vết sẹo lõm, dường như đã từng trải qua vết tích của trận ác chiến nào rồi.
Nếu không thể đánh ngay tim một cách trực diện, vậy có phải dùng cách hạ thủ từ xa sẽ hiệu quả hơn không. Nhưng dưới ánh mắt tinh ranh của nó, Yên Nhiên không chắc bản thân có thể làm được.
Cô lặng lẽ cầm lấy chiếc mũi tên dính trên xác động vật gài tại yên ngựa, âm thầm tiến khẽ đến gần trận đấu, Thượng Quan Sở Thiên tinh mắt nhìn thấy hành động của cô, hắn tiến không được, mà lùi cũng chẳng xong. Nếu lúc này bảo cô quay đầu, sẽ chuyển dời mục tiêu của con sói sang thành Yên Nhiên, nhưng nếu im lặng để cô tiếp tục tiến đến, thì hậu quả thực sự rất khó lường.
Lòng ngực cô đánh liên hồi, mỗi nhịp tựa dùi trống thúc mạnh vào mặt da rỗng ruột, mỗi bước chân tiến đến hết sức thận trọng, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Thấy vậy, Thượng Quan Sở Thiên dấn thân lao trực diện đến sói đầu đàn, thu hút sự chú ý của nó vào mình. Mạch Yên Nhiên không chần chừ quyết đoán phóng ra, chính xác nhắm trúng vào rãnh vết thương trên mắt nó mà ghim mũi tên vào, máu tanh bắn hết lên người cô.
Tiếng lang rừng gầm rú đau đớn, nó vật vả kịch liệt dưới nền đất chằng chịt dây leo, Thượng Quan Sở Thiên một kiếm xuyên thủng tim nó, tức khắc mất mạng.
Cô ngồi phục trên đất thở hổn hển, nỗi thất kinh đang ngự trị tại lồng ngực. Thượng Quan Sở Thiên liếc thấy, hắn lạnh lùng quay sang sói lớn, không nói không rằng hạ thanh trường kiếm, đầu và thân của nó đứt ngọt làm đôi, hắn thu lại lưỡi sắt còn nhỏ giọt máu tươi cho vào vỏ kiếm, mặt không biến sắc.
Yên Nhiên khẽ rùng mình.
" Đây là hình ảnh của một sát thủ hay sao ?"
Cô quên mất hắn có thân phận gì, cũng quên mất vốn hắn là người tàn nhẫn.
Hắn đến cạnh ngồi khụy gối, quan sát nét mặt của Yên Nhiên hồi lâu, hỏi:
- Không bị thương ở đâu chứ?
Đồng tử đơ cứng của cô còn chưa hết thất thần, chỉ tiện lắc đầu một cái. Hắn đỡ Yên Nhiên đứng dậy.
- Chúng ta đi về thôi.
- Vết thương của ngươi.
Yên Nhiên nhìn vào thân người xây xước của hắn, Thượng Quan Sở Thiên tỏ vẻ bình thản.
- Không sao. Chút thương tích này đối với ta chỉ là chuyện nhỏ.
Cô không đồng ý, vả lại bản thân cũng có chút áy náy. Nếu chẳng phải vì cô nóng vội rời yên ngựa thì cũng không bị con sói đó tập kích bất ngờ, giả sử hắn không kịp thời che chắn, thì bây giờ gương mặt này đã bị phế mất rồi.
- Ngươi vẫn nên là để ta xem thử vết thương thì hơn.
Trông vẻ áy náy này của cô hắn thật lòng không nỡ khước từ, con ngươi hung tàn vốn có trở nên dịu đi, nhỏ giọng:
- Được.
Bên ánh lửa đỏ rực thắp sáng một khoảng rộng, Thượng Quan Sở Thiên trong tư thế ngồi thiền, lưng hướng đến trước mặt Yên Nhiên. Len lén, hắn thăm dò ánh mắt của cô, lo rằng nữ tử phía sau sẽ e sợ, thấy cô không có động tĩnh gì hắn mới từ từ cởi bỏ từng lớp vải trên thân, lộ ra tấm lưng rắn chắc, từng đường cơ bắp săn mượt.
Trước mặt Yên Nhiên, cô không khỏi kinh ngạc mà trợn tròn mắt, phút chốc im bặt đi.
Tấm lưng màu da cổ đồng rắn rỏi, rất nhiều vết tích mới cũ của những trận chiến để lại, có vết rất dài, kéo xuống cả mạn sườn, có vết rất mảnh nhưng Yên Nhiên nhìn thấy lớp da non đã lành cơ hồ có thể đoán được tại vết thương đó rất sâu.
Mạch Yên Nhiên âm thầm điểm qua từng đường sẹo, không biết đã phải nếm trải những khắt nghiệt gì mà khiến hắn khổ sở đến vậy.
Mất hồi lâu vẫn không thấy cô động tĩnh, Thượng Quan Sở Thiên khe khẽ liếc nhìn ra sau, cơ hồ hiểu được, hắn nhẹ giọng:
- Bị doạ sợ đến ngốc rồi sao?
Cô bừng tỉnh, lấy một mảnh khăn tay lau nhẹ miệng vết thương. Ba đường móng vuốt sắt như gươm sâu vào trong, nhìn vội hắn rồi nhỏ nhẹ:
- Đau không?
- Không đau.
Cô dịu dàng đắp những thảo dược đã giã nhuyễn, dùng đoạn vải xé ra từ vạt áo băng bó lại, dây buộc kết thúc bằng kiểu thắt hình cánh bướm.
Thượng Quan Sở Thiên đăm chiêu ngắm dung nhan diễm lệ dưới ánh lửa đỏ bừng, tâm tình khẽ khàng rung lên.
- Cô tên Mạch Yên Nhiên?
Cô ngẩng đầu bắt lấy sự thâm trầm của hắn, chút phản ứng:
- Thượng Thống Lĩnh không cần phải gọi cả họ lẫn tên của người khác như vậy.
- Xin lỗi, Thượng Quan ta là người thô lỗ, chỉ là muốn xác nhận lại đôi chút, đã khiến cô khó chịu, thất lễ.
Bỗng nhiên thật lạ, hắn vốn là bắt trộm cô về, một con tin như cô lại được đối xử dịu dàng như thế, mà từ khi nào hắn lại tỏ ra khách sáo đến vậy, mới đêm qua còn hung dữ muốn nuốt sống cả cô, vậy mà sau một đêm lại trở thành người hữu lễ.
Thượng Quan Sở Thiên không có ý định rời ánh mắt đi nơi khác, chỉ có nếp môi là cử động, mọi đường nét trên gương mặt đều thuận theo dáng vẻ của Yên Nhiên.
- Trời lạnh, ta đang bị thương khắp người tê cóng, cô có thể giúp ta mặc lại y phục không?
Yên Nhiên dừng lại, hai má đỏ lựng thoặt nhìn hắn nhưng lại không dám nhìn, nội tâm không nhịn được mà mắng mỏ:
" Tên này thì ra là một kẻ vô sỉ ".
- Thượng Thống Lĩnh...
E là cô đã hiểu sai ý của mình, hắn cướp lời:
- Mạch cô nương đừng hiểu lầm, quả thật tứ chi của ta hiện không tiện, chỉ là... thôi, bỏ đi, để ta tự làm vậy.
Thượng Quan Sở Thiên quay người sang nơi khác, khó nhọc nhấc bàn tay run rẩy không ngừng, nét mặt đẹp đẽ cũng nhăn nhó theo, nét u lãnh hoàn toàn bị đánh gục.
Yên Nhiên không phải là không nhìn ra, chỉ là phép tắc đã kìm chặt ý nghĩ của cô. Chứng kiến nam nhân bên đó đau đớn như vậy, cô đâm ra cũng không nỡ lòng.
" Hắn khổ sở như vậy chắc không phải là lừa gạt mình đấy chứ ?"
Ở nơi vắng vẻ hoang vu này thật lòng mà nói cô nam quả nữ quá là nguy hiểm, chỉ cần có chút va chạm da thịt thì không thể trách nam nhân sinh tâm nảy ý chẳng tốt lành, mà hắn cũng là một nam nhân, thất tình lục dục đương nhiên không tránh khỏi, nếu tại lúc này hắn có ý đồ, thì dù cho cô có chống cự đến chết cũng không ngăn nổi.
Thâm tâm cô âm thầm giẫy giụa, cuối cùng vẫn là ngước nhìn lên trời thở một hơi sâu.
- Để...ta giúp... ngươi.
Thượng Quan Sở Thiên trông có hơi do dự, vẫn là bị sự bất lực của mình mà đồng ý.
Cô quay đầu nhìn ra hướng khác, lần mò tìm manh áo sau lưng hắn, tất thảy nhịp tim và hơi thở hắn và cô đều nghe rõ của đối phương, tóc của Yên Nhiên phảng phất mùi hương huân y thảo, phả vào đầu mũi, vươn trên môi hắn, nam nhân kia ngơ ngẩn nhìn.
Khi đã kéo được áo qua khỏi bả vai, Yên Nhiên mới miễn cưỡng nhìn vào bàn tay mình, lần tìm dây buộc của ngực áo, thắt lại ngay ngắn cho Thượng Quan Sở Thiên.
Suốt quá trình này hắn luôn nhìn cô, âm thầm ghi tạc bức hoạ tranh này vào tâm cốt. Hắn không biết nữa, chỉ thấy nữ nhân trước mặt rất đỗi giống một người, cũng rất đỗi khác một người, vậy mà hôm nay cảm giác trong lòng hắn vẫn y như cũ.
- Xong rồi.
Cô né tránh ánh mắt của đối phương, tức tốc quay đầu.
- Chúng ta đã đi khá lâu rồi, cũng nên nhanh về thôi, A La Mỹ cô nương chắc đang rất lo lắng.
Con đường trải một màn sương, ánh trăng sau rạng cây như lồng đèn trắng bạc soi đường, mọi tối tăm, mọi hỗn loạn đều nằm yên trong ngực trái.
Mạch Yên Nhiên từ tốn đi phía trước, tay đặt ngay bụng và một nổi da diết tới người thương, đáng nhẽ hôm nay cô có thể tìm đường chạy thoát, dẫu là mạo hiểm còn hơn bó chân chịu trói ở nơi này, nhưng cuối cùng vẫn là bị Thượng Quan Sở Thiên phát hiện ra ý đồ, hắn kìm giữ cô bên cạnh tiện thể giám sát.
Thượng Quan Sở Thiên lững thững phía sau, bên cạnh là hắc mã. Hắn cứ đi như vậy nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Yên Nhiên, hắn thầm ước ao cố nhân vẫn còn sống, có phải bây giờ cũng có thể bên cạnh hắn rảo bước rồi không? Tim hắn phức tạp.
Người ta nói sát thủ là vô tình, là máu lạnh. Nhưng ngoài vẻ âm lãnh ra thì mấy ai thấy được con người của hắn. Giống như vạn vết thương mới cũ tại lưng hắn, dù đã lành nhưng thời tiết trở lạnh lại buốt đau.
Quá khứ là thứ mà Thượng Quan hắn tiếc nuối nhất, cũng là thứ mà hắn hận nhất.
Bọn họ mãi đi như vậy cho đến khi về được lều trại giữa cánh rừng, lặng lẽ, cô độc của riêng mình, không ai nói với ai một lời nào cả.