“Em không biết.” Dương Uấn Chi lắc đầu. Tuy một bụng nghi vấn nhưng đó cũng không phải là điều cậu quá để ý. Nhìn Dương Uấn Chi ngơ ngác, Ngô Thắng Vũ cũng không tiếp tục quan tâm, cầm một tay cậu kéo đi: “Đi, anh làm chút đồ cho em ăn.”
Dương Quân nhìn thấy Dương Uấn Chi trở lại, trên tay còn quấn một tầng băng gạc, giáo viên cũng chạy đến quan tâm cậu, trong lòng không nhịn được cười nhạo, tên quái vật này thật đúng là biết cách tranh thủ sự đồng tình của mọi người. Lại nhìn đến đùi mình bị muỗi đốt sưng lên, trong lòng càng thấy không thoải mái.
Ăn xong giáo viên liền tập trung tất cả các học sinh lại tổ chức chương trình, Ngô Thắng Vũ và Dương Uấn Chi đều không phải người thích các hoạt động tập thể thế nhưng Dương Uấn Chi lại không tiện rời đi. Ngay khi miệng chai chọn người biểu diễn hướng về phía hắn thì mọi người đều âm thầm chảy mồ hôi lạnh bởi hắn luôn làm theo ý mình, tính cách lại ngạo mạn, cho dù ở chung với các bạn trong lớp không đến nỗi tệ nhưng không ai dám trêu chọc. Ngoại hình hắn cao lớn đẹp trai vốn rất dễ được các bạn yêu thích nhưng ngoài Dương Quân thì không có nữ sinh nào dám tới gần Ngô Thắng Vũ.
Không nghĩ tới bản thân cũng có ngày phải tham gia loại trò chơi nhàm chán này, trong lòng Ngô Thắng Vũ thầm khinh bỉ nhưng khi hắn nhìn về phía Dương Uấn Chi, dường như là nghĩ ra điều gì đó, liền đứng dậy rồi nói: “Vậy tôi hát một bài.”
Dương Uấn Chi tò mò nhìn hắn, lần đầu tiên nghe người này nói hắn muốn hát, cậu đột nhiên cảm thấy khẩn trương, hơn nữa ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía cậu khiến Dương Uấn Chi nghĩ rằng hắn muốn hát cho cậu nghe.
Nghe thấy Ngô Thắng Vũ sẽ hát, nữ sinh trong lớp kích động bàn tán, đây là phúc lợi trước nay chưa từng có nha. Lúc hắn bắt đầu hát, mọi người trong nháy mắt yên lặng. Thanh âm trầm khàn từ tính của hắn vang lên, hơn nữa lúc hát bài hát này, không còn sự ngang ngược của ngày thường, trái lại còn đặc biệt ôn nhu giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim, thực sự giống như lời hứa hẹn dành cho người yêu, có không ít nữ sinh lúc này đã đỏ mặt.
“Em ngồi bên cạnh anh, trái tim luôn chịu tổn thương.
Anh không hiểu và cũng không muốn hiểu
Nước mắt của em khiến lòng anh đau nhói
…”
Dương Uấn Chi chưa từng nghe bài hát này, Ngô Thắng Vũ cũng chỉ hát một đoạn, nhưng từng ca từ đều làm lòng người ấm áp, cũng không biết hoạt động kết thúc lúc nào, cho đến khi hai người nằm trong lều, cậu mới không nhịn được mà hỏi: “Sao anh lại hát bài đó?”
“Vì cảm thấy nó rất dễ nghe.”
Dương Uấn Chi không nói gì, cậu cũng không biết bản thân sao lại thấy có chút mất mát, hờn dỗi, chẹp miệng một cái rồi xoay người mà ngồi lên người Ngô Thắng Vũ, sau đó cúi đầu hôn hắn.
Cửa lều còn chưa có khóa lại, đây là lần thứ hai trong ngày hắn bị hành động của cậu làm giật mình. Cho dù bây giờ là buổi tối nhưng vẫn có thể bị nhìn thấy, hắn vội vàng kéo khóa lều xuống rồi mới để đầu lưỡi của cậu tiến vào dò xét. Dạo này hai người đã hôn không ít lần, Dương Uấn Chi cũng coi như thành thạo, chịu khó học theo những gì Ngô Thắng Vũ từng làm với cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn rồi hút. Cậu thích người này như vậy, hắn lại giống như kẻ ngốc không hiểu tình cảm của cậu, nghĩ vậy Dương Uấn Chi càng ra sức hút như muốn trút giận.
Ngô Thắng Vũ cảm thấy hôm nay người trong lòng chủ động cùng nhiệt tình hơn rất nhiều, không biết em ấy hôm nay bị sao nhưng trong hoàn cảnh bên cạnh có rất nhiều bạn học cùng lớp, hai người lại bí mật làm một ít chuyện tình sắc khiến tim hắn đập nhanh hơn. Ngô Thắng Vũ quấn lấy đầu lưỡi của Dương Uấn Chi kéo tới khoang miệng của cậu, sau đó đảo qua khung hàm, lại tới vòm họng. Hai người hôn hôn, thân thể lập tức khô nóng, không biết từ lúc nào đã cởi sạch quần áo của đối phương. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Đồ vật phía dưới của hắn đã sớm thủ thế chờ đợi, đâm vào giữa hai chân của cậu, mà đối phương sau nụ hôn hạ thể đã ướt một mảnh. Thế nhưng nghĩ đến việc buổi sáng làm trên xe, Ngô Thắng Vũ lần nữa rục rịch.
“Tiểu tao hóa, em chờ một chút.” Hắn hạ thấp giọng ghé vào tai cậu, sau đó duỗi tay ra bên ngoài lều cầm túi nguyên liệu nấu ăn ngày hôm nay còn dư, rồi từ bên trong lục lấy một bình mật ong chưa mở ra.
“Bảo bối, muốn ăn mật ong không?” Ngô Thắng Vũ một lần nữa nằm trong lều, Dương Uấn Chi ngồi bên cạnh hắn lúc này đầu óc đã mơ hồ, bị dục hỏa thiêu dốt, không rõ đó là gì, chỉ thấy đối phương mở lọ xong liền đổ xuống tính khí của hắn.
Dương Uấn Chi lập tức biết hắn nói ăn là như thế nào, nhìn đồ vật ngọt ngào rơi xuống côn thịt đang nổi gân xanh, quy đầu khổng lồ, trong nháy mắt hương mật ong thơm ngọt lan toả trong không khí, kích thích thần kinh cùng đầu nhũ của cậu.
Buổi sáng chưa được liếm tận hứng, cậu đương nhiên không buông tha cơ hội này, trực tiếp nằm sấp xuống liếm côn thịt hắn.
Mật ong lành lạnh phủ trên thịt heo cực nóng, rất nhanh dung hòa một cách vi diệu. Dương Uấn Chi liếm quy đầu mấy lần, đảo qua lỗ tiểu nhạy cảm, sau đó dần hút xuống phía dưới. Mùi vị ngọt ngào trong miệng cùng mùi xạ hương nam tính khiến cậu mê muội choáng váng. Đầu lưỡi xoay một vòng quanh thân trụ thịt, nuốt xuống chất lỏng đang không ngừng rỉ ra, cậu tưởng tượng mình giống như là ăn kem chốc lại hút chốc lại liếm, sau đó còn ngậm nuốt từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng cạ cạ răng nanh không những không khiến dương vật của Ngô Thắng Vũ nhuyễn xuống mà trái lại càng thêm cứng rắn. Dương Uấn Chi yêu thích không muốn buông tay, ăn đến say sưa ngon lành.
Ngô Thắng Vũ còn đem mật ong bôi lên âm mao của hắn, Dương Uấn Chi cũng nhả côn thịt trong miệng ra, liếm lên trên, âm mao cũng không tha. Hương vị nam tính nồng nặc nơi đó khiến vừa ngứa vừa ướt, đầu lưỡi đảo quanh sỉ mao*, mật ong khiến âm mao dính lại với nhau. Cậu cảm thấy liếm thì không đủ, vì vậy lại ngậm vào miệng hút, cơ hồ một chút cũng không muốn chừa lại, giúp hắn liếm sạch cậu lại bắt đầu chơi đùa tinh hoàn vừa to vừa nặng, rất tương xứng với dương vật phía trên, mỗi lần đều có thể khiến cậu liên tục cao trào.
*sỉ mao: lông đen
Dương Uấn Chi không biết hình ảnh một ít sỉ mao dính lên khóe miệng mình có bao nhiêu dâm đãng, từng tấc từng tấc vùng kín của Ngô Thắng Vũ đều được liếm sạch, sau đó lại ngậm lấy cự vật đang dâng trào.
Phía ngoài lều rất nhiều bạn học đang chơi đùa. Mỗi lần có bóng người xẹt qua đều khiến Dương Uấn Chi căng thẳng càng dùng sức hút côn thịt trong miệng. Phát hiện sự căng thẳng của người trong lòng, Ngô Thắng Vũ càng thoải mái hơn, hai tay vuốt ve gò má cậu, nước bọt rỉ bên khoé môi hòa lẫn với chất lỏng của hắn. Hương vị mật ong ngọt ngào dần bị tinh dịch tanh nồng mằn mặn thay thế làm cho Dương Uấn Chi muốn ngừng mà không được, hơi nhả ra liền sẽ có một ít nước bọt nhiễu xuống, gương mặt xinh đẹp nhuốm mùi tình dục.
Ngô Thắng Vũ xoa đầu Dương Uấn Chi, tận lực khắc chế kích động muốn ấn cậu xuống, nghĩ tới hình ảnh cậu bị sặc, đại căn này của hắn không có cách nuốt hết vào. Nhìn thấy cậu vốn không hề có kỹ sảo kinh nghiệm giúp người khẩu giao càng chơi càng điêu luyện, không nhịn được thầm cảm khái, năng lực tự học của Dương Uấn Chi đúng là siêu cấp trời sinh.