Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1296




Lời vừa dứt, toàn trường nhất thời xôn xao.

“Chú Lục, chú nói là thật sao?” Bác gái trung niên đã cự tuyệt tìm Sở Trần khám bệnh tựa hồ quen biết đôi vợ chồng già này, lúc này nhịn không đưọ’c đặt câu hỏi: “Bệnh thấp khớp của chú đã nhiều năm như vậy, hàng xóm láng giềng đều rõ ràng, kim châm của người trẻ tuổi này thật sự thần kỳ như vậy?”

Ông lão không để ý trả lời bác gái trung niên, vẻ mặt lại càng thêm kích động: “Tôi chưa từng cảm giác được thoải mái như vậy, tôi… tôi có phải còn có thể đứng lên hay không?” Khóe mắt ông lão hơi ướt át nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần khuôn mặt mỉm cười: “Vấn đề

không lớn.”

Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua thẻ số trong tay mình, do dự một chút: “Bỏ đi, tôi vẫn không tin được cậu ta.” Nói xong, người phụ nữ trung niên trực tiếp đi vào phòng cửa sổ số 1.

Đông đảo ánh mắt vẫn là tập trung ở trên người ông lão.

Chưa tới năm phút.

Sở Trần đi tới, lấy toàn bộ kim châm trên người ông lão xuống.

“Lão tiên sinh, ông thử đứng lên xem?” sở Trần nói.


Liễu Thiên Thiên há to miệng, theo bản năng

đi tới…

Sẽ không có châm cửu kỳ diệu như vậy chứ?

Bà lão cũng không thể tin, theo bản năng nhìn ông lão.

Hai tay ông lão run rẩy chống hai bên xe lăn, hai chân chậm rãi đặt trên mặt đẩt.

Tất cả mọi người nín thở.

Ông lão tử hít sâu một hơi, lắc đầu ý bà lão bên cạnh không nên đỡ ông, lập tức tự mình chống xe lăn thong thả dùng sức.

Đứng được rồi!

???

Wow!”

“Đây không phải là thật a?”

“Nếu như đây không phải là phóng đại mà nói, vậy quả thực chính là thủ đoạn thần tiên.”

Cả y quán Liễu gia đều oanh động, ánh mắt vô số người tập trung ở chỗ này, thậm chí có một số người ở bên trong khám bệnh đều đi ra, kể cả bác sĩ trung y đang khám bệnh.

Liễu Mạn Mạn cũng đi ra, lúc nhìn thấy Sở Trần, thần sắc Liễu Mạn Mạn có chút bất ngờ, lập tức cất bước đi tới.

“Chị.” Liễu Thiên Thiên đi lên kéo tay Liễu Mạn Mạn, chủ động mở miệng: “Em thấy người xếp hàng quá nhiều, liền tạm thời mở một cửa, để Sở Trần đến giúp một việc, không nghĩ tới, hắn dùng thuật châm cứu, để cho ông lão phong thấp nhiều năm này một lần nữa đứng lên.”

Liễu Mạn Mạn nhìn Sở Trần: “Không thể tưởng được, y thuật của anh lại cao minh như vậy.”

Sở Trần mỉm cười lắc đầu: “Hiểu sơ sơ một chút thôi. ”

Liễu Thiên Thiên trợn trắng mắt.

Sở Trần nói, một chữ cũng không thể tin.


Ông lão thử đi về phía trước vài bước, hai tay không cách nào run rẩy: “Tôi…tôi thực sự đứng được rồi?”

Ông lão không thể tin được.

Lớn tuổi, bị bệnh tật tra tấn, ông lão đã sớm mất đi lòng tin một lần nữa đứng lên, nếu không phải bà lão cố ý muốn dẫn ông đến y quán Liễu gia, ông căn bản sẽ không nghĩ, mình còn có thể một lần nữa đứng lên.

Gặp được quý nhân.

Hốc mắt bà lão đỏ lên, thân thể của bà lão có chút còng lưng, lúc này đi tới trước mặt Sở Trần, đột nhiên quỳ xuống, khóc lớn lên: “Đa tạ Sở thần y.”

Sở Trần tay nhanh mắt, không đợi bà lão hoàn toàn quỳ xuống, liền đỡ bà lão một phen: “Bà lão, không cần cảm ơn, tôi nói, đây chỉ là vấn đề nhỏ, đúng bệnh dùng kim, là có thể giải quyết, bà trước tiên đỡ ông lão ngồi trở lại, tôi lại kê một phương thuốc, trở về uống, rất nhanh cỏ thể khỏi.”

“Đa tạ Sở thần y.” Bà lão lúc này tâm tình vô cùng kích động.

Sở Trần ngồi trở về, ánh mắt đảo qua, chợt

nhìn về phía Liễu Thiên Thiên.

Liễu Thiên Thiên phản ứng cũng rất nhanh: “Giấy bút, nhanh chóng lấy qua đây.”

Sở Trần kê đơn thuốc cho ông lão xong, vừa muốn giao cho thực tập sinh bên cạnh, lúc này, một bác sĩ trung niên vội vàng tiến lên: “ Để tôi để tôi.”

Bác sĩ trung niên như lấy được vật quý báu cầm phương thuốc sở Trần kê ra, vừa nhìn ánh mắt đã phát sáng.

Không ít người đều nhận ra thân phận bác sĩ trung niên, một trong những vị thầy thuốc có thâm niên cao nhất trong y quán Liễu gia, Liễu Tông Hạo.

Liễu Tông Hạo tự mình đi nhặt thuốc cho

ông lão.

Lúc này, cho dù là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sở Trần xuất thủ bất phàm.

Bác gái trung niên đứng ở cửa sổ số 1 cả người đều bối rối, trong lòng đã dâng lên hối hận nồng đậm, nhịn không được đấm ngực mình một cái.

Người đàn ông trung niên lúc trước đối với Sở Trần châm chọc khiêu khích kia đã sớm không biết tung tích. . Chap mới l𝓊ôn có tại ﹎ 𝑻гUm𝑻г𝓊𝘺𝒆n.vn ﹎


“Tôi mặc kệ, hôm nay tôi liền xếp ở hàng của Sở thần y.”

“Tôi ngay từ đầu đã nhìn ra khí độ bất phàm của Sở thần y, đáng tiếc vừa rồi không có đọc số của tôi.”

“Sở thần y, tôi có nỗi niềm khó nói.”

Liễu Mạn Mạn nhìn sở Trần, cười tủm tỉm nói: “Nếu anh mở y quán ở đối diện y quán Liễu gia, chỉ sợ Liễu gia chúng tôi cũng không làm ăn nổi nữa.”

Sở Trần cười ha hả, anh cũng không có thời gian này.

Lúc này đài phát thanh đã ngừng kêu gọi, bởi vì các bác sĩ trung y của y quán Liễu gia

đều đã đi ra.

Bọn họ đều tiếc nuối vì không tận mắt nhìn thấy Sở Trần châm cứu.

Liễu Tông Hạo mang thuốc của ông lão tới, nhìn cục diện trước mắt, Liễu Tông Hạo cũng có chút khó xử, ánh mắt nhìn về phía Liễu Thiên Thiên.

Hắn không biết sở Trần, đây là bạn Liễu Thiên Thiên dẫn đến.

“Khụ, Sở Trần…” Liễu Thiên Thiên trông mong nhìn sở Trần.

Lên phải thuyền giặc rồi.

Sở Trần ngồi xuống: “Được rồi, tôi khám thêm hai tiếng nữa.”

Liễu Thiên Thiên nhất thời vui vẻ.

Liễu Mạn Mạn nói với mọi người: “Sở Trần là chuyên gia trung y mà y quán chúng tôi mời tới, anh ta còn có thể ngồi khám bệnh hai tiếng đồng hồ, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi, đọc đến số có thể đi lên.” Nói xong, Liễu Mạn Mạn mang một cái ghế ngồi bên cạnh Sở Trần: “Tôi làm trợ lý cho anh.”

Không ít người trợn mắt há hốc mồm.