“Huống chi, chúng ta từ khi đến Tinh La tiểu điếmkhông phải vẫn ở cùng nhau sao? Lúc đó cũng mới chỉ gọi điện cho Hạ Bắc.” Sở Trầnnói thẳng thắn. Tống Nhan,Không biết vì cái gì, nhưng cô luôn cảm thấy đầu Sở Trầnnhư bị búa đập. “Không để ý tới anh.” Tống Nhan quay người đi về phòng. Rầm. Cửa phòng đỏng lại. Tống Nhan ngồi vào bàn, cầm bút và giấy lên, bắt đầu viết một số bố cục kinh doanh của hai nhà Tống Hoàng mà cô biết lên giấy. So sánh nó một chút. Tống Nhan cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. Lúc này, cô có cảm giác Hoàng Gia như gã khổng lồ khi so với Tống Gia tại Thiền Thành. Ai có thể hạ gục Hoàng Gia? Tống Nhan trong đầu nghĩ đến một bóng người.
Nhịn không được mở cửa nhìn ra ngoài. Trong phòng khác nhỏ, Sờ Trần đang ngồi trên sô pha, tay cầm một cái túi thơm, còn có kim tiêm. Tống Nhan sắp tức ngất đi. Tên tiểu bạch kiểm* này lại làm nghề cũ. May may vá vá một đêm. chỉ đàn ông dùng khuôn mặt để ăn bám phụ nữ Mặt trời dần mọc. Sở Trần sáng sớm đã đến bệnh viện. Mạc Vô ưuchăm sóc ở bên cạnh Mạc Nhàn, vẻ mặt có chút phờ phạc. “Vô ưu, cô đi nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ chăm sóc Mạc Lão.” Sở Trần cười nói. Mạc Vô Ưu lắc đầu, “Không sao, Sở Trần, để tôi gọt táo cho anh.” Mạc Vô Ưu cầm trái cây lên, không khỏi liếc nhìn Sở Trần.