tin rằng bọn họ sẽ rất hài lòng với người con rể là anh.” “Anh thật là tự mãn.” Diệp Yên đứng lên, vòng tay ôm Hoàng Ngọc Hằng,”Nói tới, anh xem xử lý tên Sở Trần kia sớm đi.Lão già họ Mạc cũng đã phải nằm viện, hắn liền cái rắm cũng không dám phóng, nói không chừng đã chuẩn bị chạy trốn rồi.” “Chạy hòa thượng cũng chạy không được miếu.” Hoàng Ngọc Hằng mỉm cười nói nói, “Vì đêm nay chúng ta đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, liền để Sở Trần ở Tống Gia sống thêm một đêm, ngày mai tiễn hắn đi cùng Mạc lão đầu để cùng đoàn tụ cũng không muộn.” Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa đột ngột. Diệp Yên buông tay. Hoàng Ngọc Hằng nhìn về phía cửa, “Là ai?” “Ngọc Hằng thiếu gia, Sờ Trần đến rồi.” Giọng một nhân viên bảo vệ có chút vội vàng. Diệp Yên và Hoàng Ngọc Hằng nhìn nhau. “Nói tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Hoàng Ngọc Hằng cười ấm áp, “Sáng sớm đã tới chịu đòn nhận tội, xem ra, Sở Trần tối hôm qua ngủ cũng không được tốt.” Nụ cười của Diệp Yên cũng lạnh lùng, “Em thật sự muốn nhìn xem, Vu cổ nhất phái, mọc ra gan to lớn mật thế nào mà lại có dũng khí tấn công ông nội của anh.” Hoàng Ngọc Hằng mở cửa phòng, “ĐưaSỞ Trầnqua đây.” Nhân viên bảo vệ sửng sốt, sau đó nói: “Ngọc Hằng thiếu gia, Sở Trầndường như tới với vẻ bất thiện. Tôi nghe nói hắn ta trực tiếp đá vãng cánh cửa lớn của Hoàng Gia.” Đôi mắt của Hoàng Ngọc Hằng nheo lại, một tia sáng vụt qua, “Hắn lại còn muốn đại náo Hoàng Gia lần nữa sao?” “Chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép thôi.” Diệp Yên bước ra, “Cái này cũng rất tốt, vừa đến đã giống một con chó xù quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì cũng thực sự quá mức không thú vị.” Cả Hoàng Gia kinh động. Hoàng Ngọc Hằng và Diệp Yên mới đi được vài bước, đối diện liền có người bước tới. “Ông nội.” Hoàng Ngọc Hằng hét lên.