Nhưng mà, trong mắt Sở Trần, thiếu gia của Ninh Gia, Thiên Nam đệ nhất gia tộc còn gọi hắnmột tiếng ‘Sở Thúc’, cho nên hẳn cũng không quan tâm đối phươngcó uy danh hiền hách cỡ nào.
“Rất đơn giản, tối hôm qua ta đã nói rồi,
Advertisement
hôm nay ta sẽ khiêu chiến toàn bộLiên Minh Tông Sư Cửu Thành, nếu có ngươi đánh bại ta, ta sẽ tự mình xẻ bỏ vụ cược này, ngược lại…”
Khóe miệng Sở Trần giật nhẹ, “Nếu ta lại thắng lần nữa, các vị….quỳ hai lần?”
Sở Trần nhẹ giọng nói, “Tôicó đang kinh doanh nhỏ ở Thiền Thành, đối với Công ty Dược phẩm Cửu Thành, tôi có chút hứng thú,vậy đi, nếu tôi thắng, nếu bát đại tông sư của các người không quỳ, liền đem cổ phần trong Công ty dược phẩm Cửu Thành trong tay của các vị … sang tên cho bà xã của ta.”
Vừa dứt lời, Tống Nhan trợn to hai mắt, nhìn vảo Sở Trần.
Sờ Trần làm ầm ĩ như vậy, mục đích cuối cùng thực chất là vì Công ty dưực phẩm Cửu Thành sao?
Trong đầu Tống Nhanngay lập tực nghĩ đến Hạ Ngôn Hoan đã từng nói một lần.
Ngành công nghiệp dược phẩm của Thiền Thảnh về cơ bản đưực độc quyền bời một số tập đoàn gia đình lởn, cho dùHạ Gia là một trong những cự đầu trong ngành dược phẩm của Dương Thành, nhưng trước mắt không có sản phẩm nào của Hạ Gia có thể đưa vào thị trường Thiền Thành.
Trong ngành Dược phẩm của Dương Thành, chỉ có một loại thuốc nước chuyên trị bầm tím và vết thương, đã xâm nhập vào thị trường dược phẩm của Thiền Thảnh.
Và loại thuốc nước này đến từ Công ty Dược phẩm Cửu Thành.
Đương nhiên, khi Hạ Ngốn Hoan nói chuyện với Tống Nhan, ông ta chỉ đang phản tích phương pháp duy nhất để dược phẩm Dương Thành bước vào thị trường
dược phẩm của Thiền Thành, Tống Nhan không nghĩ tới những khía cạnh khác.
Cô lại không nghĩ đến,Sở Trầnvậy mà mang tâm tư đánh chủ ý lên Công ty Dược phẩm Cửu Thành.
Tên ngốc này thường ngày không để ý đến tiến triển của Chế dược Bắc Trần, không ngờ lại ném một quả bom như thế về phía cô.
Nếu có thể nhận chín thành cổ phần của Công Ty dược phẩm Cửu Thành, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho Chế dược Bắc Trần trong việc thảm nhập thị trường Thiền Thành.
Con đường này, Hạ Gia không thể cung cấp.
Nhưng cál này, Sở Trầnnhư thế nào lại nghĩ tới?
Tống Nhan vừa rồi gần như tin tưởng, hôm nay Sở Trần tới khiêu chiếnLiên Minh Tông Sư Cửu Thành cũng chỉ để tranh một hơi.
Bát đại tông sư do Tiêu Thiên Hà dẫn đầu lúc này đều lộ vẻ âm trầm.
Phía sau tám người bọn họ là những thế lực tai to mặt lớn ở Dương Thành.
Đặc biệt là Tiêu Thiên Hà.
Nhà họ Tiêu chiếm giữ 30% cổ phần của Công ty dược phẩm Cửu Thành, đồng thời lả cổ đông lớn nhất của Công ty dược phẩm Cửu Thành, ngoài ra còn số cổ phần do bảy vị tống sư kia nắm giữ, nếu tất cả đều thua thì Sở Trần sẽ chiếm được hơn 60% cồ phần của Công ty Dược phẩm Cửu Thành, gần như có thể nói là anh ta đã nắm trong tay quyền kiểm soát Công ty Dược phẩm Cửu Thảnh.
Mọi ánh mắt đều đồ dồn về Tiêu Thiên Hà.
Rõ ràng, nếu cược thua, người thiệt hại lớn nhất chính là Tiêu Thiên Hà.
Tất nhiên, 30% cổ phần của Công ty Dược phẩm Cửu Thành chẳng là gì dối với đế chế kinh doanh khổng lồ của Tiêu Gia.
Tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của Tiêu Thiên Hà.
Tiêu Thiên Hà vẻ mặt ủ rũ, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Khẩu vị của cậu cũng không nhỏ, hơn nữa còn đánh chủ ý lên
Dược phẩm Cửu Thành, chỉ là, cậu cho rằng mình có thề thắng sao?”