“Là cô ấy rất để ý.” Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi nhìn lên bầu trời với đôi mắt đen láy, “Ta yêu cô ấy không quan tâm tới dung nhan, nhưng cô ấy bởi vì tổn thương trên mặt, đêm nay liền gian phòng cũng không chịu dể ta đi vào.”
Sờ Trằn,
“Loại thương tích này, theo ta, trên dời có hai người có thẻ chữa khỏi.”
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Sờ Trần trầm giọng nói.
Thần sắc Ninh Tử Mặc chấn động, vội vàng hỏi: “Hai người nào? Bắt kể tổn bao nhiêu tiền, ta dều cỏ thể làm được.”
“Một người là cốc chủ của Lĩnh Nam Dược Cốc, giới võ giả gọi ông ta là Lĩnh Nam thánh y.”
Sờ Trần nói tiếp, “Còn có một ngưòi khác, không có danh tiéng gì, nói cậu cũng không biết.”
Ninh Từ Mặc nhíu mày, “Cốc chủ Lĩnh Nam Dược Cốc? Vậy thì tôi sẽ đi cằu Kiều trưởng lão, hy vọng ông ấy có thề dẫn tôi đến cầu kiến cốc chủ Lĩnh Nam Dược Cốc.”
“Khụ khụ.”
Sở Trần nói, “Tiểu Mặc, cậu không cần phải lo lắng vấn đề này, hai người ta nhắc tới… đều là sư phụ của ta, khi nào thất đệ trờ về, ta sẽ đế hắn mang theo cồ áy, còn về phần hai vị sư phụ này cúa ta có ra tay hay không, ta không dám hứa chắc.”
Ninh Tử Mặc hai mắt đông cứng lại, nhìn Sở Trần.
Hẳn chỉ biết Sở Trần lá dệ tử của vị lâo gia tử kia của Ninh Gia, nhưng không ngờ, Sử Trần lại có nhiều sư phụ như vậy, mà nghe ra, địa vị không nhỏ.
Ninh Từ Mặc không tin rằng kẻ vô danh thứ hai mà Sở Trần nói thực sự không nổi tiếng.
“Sở Thúc, cám ơn Thúc.”
Sở Trằn vỗ vỗ vai Ninh Từ Mặc, thấm thìa nói: “Cậu yên tâm, nếu có thể, chắc sẽ không để cậu phải đợi lâu, thất đệ trong bảy ngày nữa sẽ trở về.”
Ninh Từ Mặc mạnh mẽ gật đầu.
“Vặy ta trở về ngù đây.”
Sở Trần cười, “Bà xã ta không thể nào không cho ta vào phòng.”
Sờ Trần sải bưó’c trở lại, bỏ lại Ninh Tử Mặc với vẻ mặt ai oán.
Trở lại phòng khách nhỏ của biệt thự.
Nhìn phòng kia của Tống Nhan đang đóng chật, Sờ Trần dờ khóc dở cười.
Mỗi nhà đều có nỗi khồ riêng.
Hắn chính là chiếm hằm cầu... Không đúng, hẳn là rơi vào cây ngô đồng bên trên thần long, chờ đợi Phượng Hoàng giương cánh đón lấy....Đêm tối dần bao phù.
Ngày càng có ít ô tô chạy trên đường.
Một chiếc xe rời Thiền Thành, lái chậm về phía Dương Thành.
“Đại sư huynh quả thần cơ diệu toán.”
Phía sau, La Vân Đạo Tôn đã bắt một chiếc xe, đi theo sau, trong mắt tràn đằy hiếu kỳ.