“Anh rể, là cảnh sảt Triệu kịp thời dẫn người đến, sợ tán đám người, hơn nữa còn phong tòa tầng 3 của trung tâm thương mại.” Tống Thu vội vàng nói.
Sở Trần gật đầu, hơn nũ’a chủ động đưa tay: “Cảm ơn cảnh sát Triệu, vất vả cho ngài rồi.”
“Đó lả bổn phận của tôi.” Triệu Chính Ngôn nói: “Hiện tại việc cấp bách, là phải rút lui khỏi nơi này.”
Sở Trần gật đầu, nhìn Dương Tỉểu Cẩn cuộn minh, đột nhiên nói: “Mọi người đi ra ngoài đợi một hồi, để cho tôi cùng một mình cô ắy nói chuyện, nhiều nhất là nảm phút, nếu cô ấy không tự mình đỉ ra ngoài, chúng
ta chỉ có thể mạnh mẽ mang cô ấy đi.”
Tiêu Lãng nhìn Dương Tiểu cẩn một cái, đứng lên.
MAnh rể, dựa vào anh.” Đám người Tống Thu rời khỏi cừa hàng.
Sở Trần đi tới trước mặt Dương Tiểu Cẩn, vừa lúc có một cái ghế dựa, Sờ Trần ngồi xuống.
Sờ Trần tự mình nói: “Đáp án của cô tất nhiên là yêu, giữa cô và Tiểu Mặc cũng được coi là trải qua hoạn nạn, không xa khống rời, nhưng rất đáng tiếc, theo tôi thấy, là Tiểu Mặc yêu cô, mà cô,
chỉ yêu chính bản thân cô.”
Thân hình Dương Tiểu cẩn chắn động, ngẳng đầu mạnh mẽ, vè mặt nước mắt, hai mát sớm khóc đến sưng đỏ, thanh âm lại dị thường kiên định: “Tôi yêu anh ấy, còn hơn là yêu chính minh.”
Trong lòng Dương Tiểu cẩn, tình yêu của mình dành cho Ninh Từ Mặc không thể nghi ngờ. Đảy càng là một đạo chấp niệm canh cánh trong lòng cô lúc này.
“Cô có biết cậu ta đi đâu không?” Sò’ Trần nhàn nhạt nói: “Cậu ta có lẽ không có nói cho cô biết, cậu ấy đến nơi gọi là Bằng Thành, cậu ấy muốn điều tra chính là bến tàu tập đoàn Thiên Nghiệp ở Bằng Thảnh.”
Con ngươi Dương Tiều cẩn chấn động.
Sở Trần nhìn chằm chằm Dương Tiểu Cẩn: “Cậu ấy sẽ càng không biết, luôn miệng nói người yêu cậu ấy, đối với cậu ấy giấu diếm thân phận của mình, cô là người Bằng Thành, đúng không.”
Dương Tiểu cẳn đột nhiên đứng
lên: “Anh ấy muốn đi điều tra cái gì? Làm sao anh ấy cỏ thể đến đó? Anh bảo anh ắy trở về đi, nơi đó rất nguy hiểm!”
“Cô biết nhiều chuyện hơn tôi nghĩ.” Sờ Trần thần sắc bình tĩnh: “Tiểu Mặc nếu đã lựa chọn đi, cho dù phía trước là sóng to gió lớn, cậu ấy cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng.” Ánh mắt Sở Trần nghiêm túc nhìn Dương Tiểu Cẩn: “Cậu ấy muốn điều tra rõ ràng, đến tột cùng là ai hại cô, cậu ấy nguyện ỷ vì cô làm tất cả, mà cô thì sao… Hôm nay nếu Tiều Mặc ờ đây, cậu ấy sẽ thương tiếc cô, sẽ đau lòng cho cô, nhưng ngoại trừ những thứ này, tôi còn có chút khinh thường
n
co.
“Cô không thể nhìn thẳng, là chinh mình, hay là ánh mắt cùa người khác?”
“Người yêu cô nhất đèu không quan tâni vết thương trên mật cô, ánh mắt cùa người khác có thể dễ dàng lay động nội tâm của cô như vậy?”
“Cô đã đọc tin đồn trên mạng chưa?” Sở Tràn nỏi: “Các loại câu nói, tuyệt đại đa số biếu đạt ỷ tứ, không cỏ gì khác hơn chính là, cô không xứng vởi Tiểu Mặc. Tôi hỏi cô, dựa vào những gì cô hiểu rõ Tiéu Mặc, sau khi cậu ấy biết chuyện hôm nay, cậu ấy sẽ làm như thế nào?”