Vưu Vật

Chương 547: Có thể ôm em một cái không?



Xem xong tin nhắn của Châu Diên, Khương Nghênh không trả lời, cô vuốt màn hình, nhấn nút xóa.

Xóa xong, Khương Nghênh thản nhiên cất điện thoại vào túi, nhìn nhân viên bán hàng: “Còn váy cưới nào khác không?”

Nhân viên bán hàng có vẻ hơi khó xử: “Có thì có, nhưng…”

“Giá cả đắt hơn à?”

Nhân viên bán hàng gật đầu.

“Không sao, đắt hơn một chút cũng được.”

Nhân viên bán hàng cười nói: “Vậy để tôi đi lấy.”

Nhân viên bán hàng trông còn khá trẻ, có lẽ là người mới, khi nói giá đắt hơn, trong mắt cô ấy không hề có ý chế giễu, hoàn toàn là do khó xử.

Nhìn theo nhân viên bán hàng rời đi, Khương Nghênh quay sang nhìn Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh vẫn đang nói chuyện điện thoại, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bà ấy không thể che giấu nổi.

Nhìn Tô Dĩnh như vậy, Khương Nghênh khẽ mỉm cười.

Tô Dĩnh cúp điện thoại với Bùi Văn Hiên, quay đầu lại, nhìn thấy Khương Nghênh đang nhìn mình.

Tô Dĩnh mím môi, có chút ngại ngùng: “Nghênh Nghênh.”

Khương Nghênh bước đến: “Những bộ váy cưới bày ở ngoài không hợp với dì lắm, cháu bảo nhân viên đi lấy những bộ khác xem sao.”

“Ừ.”

Nói xong, thấy xung quanh không có ai chú ý, Tô Dĩnh hạ giọng: “Văn Hiên nói đang trên đường đến.”

Khương Nghênh đã nghe thấy Tô Dĩnh nói chuyện điện thoại, cô cười đáp: “Dì, dì sắp tự mình mở cửa hàng rồi, phải mạnh dạn hơn, nếu không làm sao dì giao tiếp với khách hàng được.”

“Bao nhiêu năm nay dì quen rồi.”

“Cứ từ từ, không có gì là không thể thay đổi, chỉ cần dì quyết tâm thay đổi, thực ra cũng không khó.”

Khương Nghênh và Tô Dĩnh đang nói chuyện thì nhân viên bán hàng đẩy một giá váy cưới ra.

Khương Nghênh nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức dừng lại trên một chiếc váy.

Màu trắng, cúp ngực, không có họa tiết cầu kỳ, kiểu dáng đơn giản, thanh lịch.

Khương Nghênh bước đến trước chiếc váy, quan sát kỹ lưỡng, sau đó quay sang nhìn Tô Dĩnh: “Dì, dì thấy chiếc này thế nào?”

Mắt Tô Dĩnh sáng lên: “Đẹp đấy.”

“Vậy đợi chú ba đến rồi dì thử xem.”

Nhắc đến Bùi Văn Hiên, Tô Dĩnh mím môi: “Dì mặc có đẹp không?”

Khương Nghênh khẽ cười, khẳng định chắc nịch: “Nhất định sẽ đẹp.”

Gu thẩm mỹ của Tô Dĩnh khá giống với Khương Nghênh, đều thích kiểu dáng đơn giản, thanh lịch.

Nhưng trước đây vì điều kiện kinh tế có hạn, bà ấy chỉ có thể mua những bộ rẻ, vừa túi tiền.

Người ta thường nói “tiền nào của nấy”, dù có lựa chọn kỹ càng đến đâu, kiểu dáng và chất lượng của sản phẩm cũng chỉ có hạn.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Bùi Văn Hiên đã vội vã bước vào cửa.

Bùi Văn Hiên mặc vest chỉnh tề, trông nho nhã lịch thiệp, ông ta bước đến trước mặt Tô Dĩnh, đưa tay ôm eo bà ấy.

Tô Dĩnh đỏ mặt, theo bản năng đẩy tay Bùi Văn Hiên ra.

Bùi Văn Hiên tỏ vẻ tủi thân: “Tô Dĩnh.”

“Nghênh Nghênh còn ở đây.”

“Anh là chồng của dì nó mà.”

Tô Dĩnh: “…”

Đối mặt với câu “Anh là chồng của dì nó” của Bùi Văn Hiên, Tô Dĩnh thật sự không biết phải phản bác thế nào.

Hai người đang giằng co thì Khương Nghênh đứng bên cạnh chủ động lên tiếng: “Dì, hay là dì đi thử váy cưới trước đi?”

Nghe vậy, Tô Dĩnh thoát khỏi vòng tay của Bùi Văn Hiên: “Để dì đi thử.”

Nói xong, bà ấy theo nhân viên bán hàng vào phòng thử đồ.

Nhìn theo Tô Dĩnh đi vào, Khương Nghênh mỉm cười: “Chú ba, dì cháu không phải là kiểu phụ nữ hoạt bát, cởi mở. Gia cảnh thời thơ ấu của dì ấy không tốt, trưởng thành lại chứng kiến chuyện tình của bố mẹ cháu, nên tính cách dì ấy nhút nhát, sợ sệt, hoài nghi tình yêu và con người.”

Khương Nghênh vừa dứt lời, Bùi Văn Hiên liền dịu dàng nói: “Chú biết.”

Khương Nghênh nhìn Bùi Văn Hiên, cười nói: “Nhưng dì ấy là một người phụ nữ tốt.”

“Ừm.”

Khương Nghênh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa phòng thử đồ của Tô Dĩnh, tiếp tục nói: “Một người phụ nữ không có chỗ dựa, nhút nhát, sợ sệt, nhưng lại có quyết tâm báo thù cho chị gái, còn liều mạng đi khắp nơi tìm kiếm đứa con gái mồ côi của chị ấy, dì ấy đã làm hết sức mình trong khả năng của mình.”

Khương Nghênh rất ít khi nói nhiều như vậy.

Làm sao Bùi Văn Hiên không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, ông ta mỉm cười: “Nghênh Nghênh, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ chăm sóc Tô Dĩnh thật tốt.”

“Vợ chồng là phải bình đẳng, hai người chăm sóc lẫn nhau.”

Nghe Khương Nghênh nói vậy, nụ cười trên mặt Bùi Văn Hiên càng thêm rạng rỡ: “Bọn chú sẽ chăm sóc lẫn nhau đến già.”

Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, cửa phòng thử đồ mở ra, Tô Dĩnh mặc chiếc váy cưới cúp ngực xuất hiện trong tầm mắt ông ta.

Tô Dĩnh không phải kiểu phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại toát ra vẻ dịu dàng, dễ nhìn.

Bùi Văn Hiên nhìn Tô Dĩnh say đắm, sải bước đến trước mặt bà ấy.

Tô Dĩnh ngẩng đầu nhìn ông ta, hiếm khi chủ động hỏi một câu rất “nữ tính”: “Đẹp không anh?”

Bùi Văn Hiên cúi đầu, yết hầu chuyển động: “Đẹp, vợ à, anh có thể ôm em một cái không?”