Vưu Vật

Chương 714: Bến đỗ và sự cứu rỗi



Kiều Nam vừa dứt lời, Khương Nghênh sững người trong giây lát.

Mặc dù lão Tống đã báo trước với cô là Nhậm Huyên sẽ chọn thời điểm thích hợp để công khai chia tay, nhưng cô không ngờ ngày này lại đến đột ngột như vậy.

Thấy Khương Nghênh im lặng, Kiều Nam nói thêm: "Giám đốc Khương, hiện giờ dư luận đang rất xôn xao."

Khương Nghênh bình tĩnh hỏi: “Xôn xao về chuyện gì?”

Kiều Nam đáp: “Một số người cho rằng trợ lý Trần và Nhậm Huyên chỉ đang diễn kịch, số khác lại nói trợ lý Trần chỉ muốn đùa giỡn tình cảm…”

Người của công chúng là vậy, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể gây ra dư luận không nhỏ.

Trên thế giới này mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn người chia tay, nếu chuyện này xảy ra với người bình thường, mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng nếu là người nổi tiếng thì nhất định sẽ bị đào bới để tìm ra nguyên nhân.

"Chắc họ sẽ không tin nếu chúng ta nói họ chia tay trong hoà bình đâu nhỉ?"

Đặc biệt là đối thủ cạnh tranh và antifan, lúc này họ hận không thể đào sâu ba tấc đất để tìm ra điểm "đen" của bạn.

Nghe Kiều Nam báo cáo, Khương Nghênh thản nhiên đáp: “Không cần quan tâm, chuyện này không phải chuyện lớn, Nhậm Huyên và trợ lý Trần đều không có phốt gì nghiêm trọng, cứ im lặng chờ cơn bão dư luận này qua đi là được.”

Kiều Nam do dự vài giây, sau đó đáp: “Vâng, em hiểu rồi.”

Khương Nghênh nói thêm vài câu với Kiều Nam, sau đó cúp máy.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi mở Weibo xem phần bình luận dưới bài đăng của Nhậm Huyên.

[Hu hu hu, sao lại chia tay chứ? Tôi rất thích Nhậm Huyên và trợ lý Trần, đặc biệt là sau khi trợ lý Trần lên tiếng bênh vực Nhậm Huyên lần trước.]

[Tôi đã sớm đoán hai người chỉ là chơi đùa thôi. Trợ lý Trần là ai, Nhậm Huyên là ai? Hơn nữa, Nhậm Huyên còn là “gái một con”, chắc chắn trợ lý Trần chỉ muốn đùa giỡn với cô ta thôi.]

[Thời xưa người ta bó chân, còn bạn ở trên thì bó não, “đã qua một lần đò” thì sao? Bây giờ là thời đại nào rồi? Ly hôn đâu phải là phạm tội.]

[Tôi vẫn luôn cảm thấy Nhậm Huyên không xứng với trợ lý Trần, dù sao cũng là phụ nữ đã ly hôn, trợ lý Trần xứng đáng có người tốt hơn, chia tay là đúng rồi.]

[Ơ, chỉ có mình tôi nghĩ trợ lý Trần và Nhậm Huyên lúc trước là đang diễn kịch sao? Tôi cảm thấy hai người họ lúc trước ở bên nhau chỉ là để PR, lần đầu tiên là để dập tắt dư luận về việc Nhậm Huyên ly hôn, lần thứ hai là để dập tắt dư luận về việc Nhậm Huyên dựa hơi Thiệu Hạ.]

Trong phần bình luận có đủ loại ý kiến.

Khương Nghênh lướt qua một lượt, sau đó tắt điện thoại.

Đều là những bình luận bình thường, không có gì đặc biệt thu hút sự chú ý.

Tắt điện thoại, Khương Nghênh tiếp tục uống sữa, nhưng Châu Dị đưa tay ngăn lại.

Khương Nghênh ngẩng đầu lên: “Hửm?”

Châu Dị dùng mu bàn tay chạm vào thành cốc sữa: “Sữa lạnh rồi.”

Khương Nghênh mỉm cười: “Không sao.”

Châu Dị cong môi, lấy cốc sữa từ tay Khương Nghênh: “Không được. Dạ dày em vốn đã không tốt, lại còn uống sữa lạnh, là chuyện lớn đấy."

Nói xong, Châu Dị bưng cốc sữa lạnh vào bếp.

Khương Nghênh tưởng Châu Dị sẽ hâm nóng lại sữa cho cô, ai ngờ anh lại uống hết cốc sữa lạnh, sau đó hâm nóng một cốc sữa mới.

Nhìn thấy vậy, Khương Nghênh mím môi, ánh mắt và trái tim cô tan chảy.

Khi Châu Dị bưng cốc sữa nóng đến bên cạnh Khương Nghênh, lần này cô không nhận lấy cốc sữa mà đưa tay kéo cà vạt trên cổ anh xuống.

Châu Dị nhướng mày, thuận thế cúi người xuống: “Hửm?”

Khương Nghênh vòng hai tay qua cổ Châu Dị: “Châu Dị.”

Giọng nói của Châu Dị trầm thấp, mang theo ý cười: “Sao vậy?”

Khương Nghênh: “Em đột nhiên hiểu được một câu nói.”

Châu Dị cười hỏi: “Câu nào?”

Khương Nghênh không trả lời ngay, cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi Châu Dị, nụ hôn nồng nàn, say đắm. Đôi mắt cô long lanh ý cười: “Gặp được anh là may mắn của em.”

Bởi vì anh vừa là bến đỗ, vừa là sự cứu rỗi của em.

— QUẢNG CÁO —