Weibo của tôi có thể đoán mệnh

Chương 55



Mặt của Phan Thần Hoà đen đi mấy nấc.


Cảm giác dưới chân cực kỳ rõ ràng, cách một lớp giày da vẫn có thể cảm nhận được sự ghê tởm, hắn không nhịn được mà buồn nôn.


Có bảo vệ nhìn qua, thấy hắn vẫn luôn đứng ở trước cổng công ty không vào thì hỏi: "Cậu này, cậu có chuyện gì sao? Cậu có hẹn trước sao?"


Phan Thần Hoà đang cực kỳ tức giận, nay lại có người tự lại gần thì lập tức phát hỏa: "Trợn lòi con mắt ra xem tôi là ai, tôi là người mẫu của công ty!"


Bảo vệ lập tức cúi đầu xin lỗi nhưng trong lòng lại nghĩ hắn cũng có nổi tiếng lắm đâu, còn không được tính là tiểu thịt tươi, không biết lấy đâu ra chừng đó tự tin.


Anh bảo vệ tính ngẩng đầu thì mắt lại dán xuống đất, cũng may là thị lực anh bảo vệ tốt, nhìn người đàn ông đứng chết chân ở đây mà nén cười.


"Cậu này, cậu có cần giúp đỡ gì không?" Bảo vệ uyển chuyển mở miệng.


"Mau cút khỏi tầm mắt của tôi đi!" Phan Thần Hoà giận sôi máu, nhìn thấy sự châm chọc trong mắt anh bảo vệ nhưng nghĩ tới thứ dưới chân thì lạnh mặt nói.


Bảo vệ cũng không nhiều lời, trở về vị trí của mình.


Thấy xung quanh bớt người rồi, lúc này Phan Thần Hoà mới dịch chân ra chỗ khác, thấy trên cái đống đó còn có vài cộng lông rớt ra, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở hắt ra, đi nhanh vào công ty.


Không biết sao mà lời nhắc nhở của Thẩm Nguyên Gia thình lình xuất hiện trong đầu hắn. Cô nói gần đây có chiều chó, cẩn thận cứt chó... Sao chính mình lại đạp trúng như này?"


Đúng là xui chết đi được.


...


Cách đó không xa, hai paparazzi cực kỳ hài lòng với thứ mình thu hoạch được.


"Tra ra rồi, đây là một người mẫu không nổi cũng chẳng phải vô danh, có điều sau lưng có người chống lưng nhưng ô dù cũng không lớn lắm." Người kia nói.


Người chụp được ảnh gật đầu, "Vậy thì tốt."


Làm nghề này của bọn họ, muốn đăng tin lớn cũng phải coi coi người chống lưng của nghệ sỹ đó là ai, nếu không thể chọc vào thì chỉ có thể bỏ cái tin đó.


Có điều chỉ là một người mẫu nhỏ bé, lại chẳng phải chuyện gì lớn, một tin tức mà thôi.


"Tôi đem về sửa rồi nghĩ tiêu đề sau." Anh ta lướt xem ảnh chụp, "Giống một bài hát nào đó, cọt xát cọ xát."


Hai người cùng cười nghiêng ngả.


"Chỉ trách hôm nay hắn xui thôi.


"Cũng không tính là vậy, đối phương chắc có mệnh cứt chó, chúng ta giúp hắn nổi tiếng một chút, có khi còn cảm tạ chúng ta đấy."


"Ha ha ha, ông nói đúng."


***
Cùng lúc đó, tin tức Lưu Nguyệt nhập viện cũng được truyền thông đưa tin.


Truyền thông xưa nay đều rất chú trọng đến mấy tin của nhà giàu, huống hồ còn là nhà họ Lưu, bản thân hai vợ chồng nhà họ đã là tin lớn rồi.


Trong phòng bệnh, Lâm Tư Vũ khóc sưng cả mắt.


Cô không ngờ rằng phòng trên phòng dưới nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn xảy ra chuyện, rõ ràng cô đã chú ý rất kỹ càng, hơn nữa còn không thuê bảo mẫu.


Kết quả hôm nay vẫn xảy ra chuyện.


Sau khi ngủ trưa dậy, cô đến phòng xem Nguyệt Nguyệt thì thấy cô bé miệng sùi bọt mép, tim hốt hoảng đập nhanh, nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục được.


May là bác sỹ gia đình tới mau, cấp cứu tạm thời.


Cô vội vàng lái xe đưa Lưu Nguyệt đi bệnh viện, sau khi được kiểm tra thì bác sỹ nói rằng đã ăn phải thứ không nên ăn, còn là một thứ không bình thường.


Hệ miễn dịch của trẻ sơ sinh không mạnh nên đương nhiên xảy ra vấn đề.


"Trước tiên ở lại quan sát thêm mấy ngày, nếu chuyển biến tốt thì có thể xuất viện rồi." Bác sỹ lật giở bệnh án rồi nói.


Lâm Tư Vũ gật đầu.


Đứa bé nhỏ nhắn nằm ngủ một cách yên tĩnh.


Cô đã gọi cho Lưu Húc Dương, anh cũng gác lại công việc, đang trên đường tới bệnh viện.


Đang nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng bệnh đẩy ra, Luu Húc Dương đi vào, "Nguyệt Nguyệt sao rồi?"


"Vẫn chưa hết nguy hiểm, phải quan sát thêm khoảng thời gian nữa." Lâm Tư Vũ tường thuật lại những gì bác sỹ nói, "Húc Dương, camera theo dõi trong nhà bị người khác phá rồi."


Vốn là trong nhà có camera, nhưng chú ý đến sự riêng tư nên chỉ đặt ở những khu vực sinh hoạt chung, trong phòng ngủ và toilet không có gắn.


Lần trước khi Trình Phi Khung dặn dò, cô liền lắp đặt camera hết tất cả các phòng, đặc biệt là trong phòng Nguyệt Nguyệt.


Nhưng khi xảy ra chuyện, cô kiểm tra mới phát hiện camera bị phá hư rồi.


Đối phương biết bọn họ có chuẩn bị, không chút sợ hãi mà chỉ muốn hại con gái của vợ chồng họ.


Sắc mặt của Lưu Húc Dương cũng rất khó coi, "Anh sẽ báo cảnh sát, khoảng thời gian này em chăm sóc Nguyệt Nguyệt, anh tìm thêm vài bảo vệ đi theo hai mẹ con."


Không tin người kia có thể ra tay.


"Em chỉ là sợ." Lâm Tư Vũ nói.


Cô vốn là một nữ cường nhân, yếu điểm duy nhất chính là Nguyệt Nguyệt, trải qua chuyện như vậy, cô không có một chút cảm giác an toàn nào.


Lưu Húc Dương giữ chặt tay cô, "Thầy Trình đã nhắc nhở chúng ta rồi, sẽ không xuất sơn nữa đâu. Chúng ta đành đến cửa tìm vậy."


Lâm Tư Vũ lại nhớ đến cô gái theo sau Trình Phi Khung hôm đó. "Cô gái đi theo hôm đó là đệ tử của thầy Trình, chúng ta tìm cô ấy hỏi thử xem."


Sư phụ không tiếp nhưng đồ đệ thì chắc sẽ tiếp mà phải không?"


Ánh mắt Lưu Húc Dương sáng lên, "Anh sẽ đi thử."


Lâm Tư Vũ lại nói: "Em đã báo cảnh sát rồi, xem xem hai ngày này cảnh sát có thể tìm ra được manh mối gì không. Anh cũng đi mời đệ tử của thầy Trình xem sao, hai bút cùng vẽ."


...


Sau khi kết thúc quảng cáo rượu vang đỏ, Thẩm Nguyên Gia ngồi chờ Phan Thần Hoà gặp xui xẻo.


Không biết đối phương có nghe lọt tai câu nhắc nhở của cô không nhưng cô cũng chỉ nói dựa theo weibo thôi chứ chẳng có thay đổi gì, hôm nay Phan Thần Hoà dẫm phải cứt chó chắc rồi.


Hai ngày sau uống rượu lái xe còn bị tóm được, đã xui còn xui hơn.


Ngày nay người ta không chịu được những nghệ sỹ có hành vi xấu, say rượu lái xe cũng không đến nỗi nào nhưng chắc chắn không thoát khỏi sự mỉa mai của cư dân mạng.


Kiếp người mẫu của Phan Thần Hoà cũng sẽ chịu ảnh hưởng.


Đây mới là kết quả mà Thẩm Nguyên Gia muốn.


Có điều đang lướt tìm tin về Phan Thần Hoà thì lại thấy tin về Lưu gia, Lưu Nguyệt vẫn xảy ra chuyện, cô nhíu mày.


Sư phụ đã nói là tiểu nhân quấy phá, sao vẫn vào viện thế này? Có thể là chuyện đã phát sinh trước một ngày.


Đứa trẻ chỉ mới hơn một tháng tuổi sao có thể cản được sự hãm hại từ thế giới bên ngoài chứ?


Đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, số lạ gọi đến.


"Thẩm đại sư!"


Thẩm Nguyên Gia dễ dàng nhận ra được giọng của Lưu Húc Dương, đối phương cũng tìm ra được số điện thoại của mình rồi thì không gì phải ngại.


Cô hỏi: "Anh Lưu, có chuyện gì sao?"


Lưu Húc Dương nghe giọng nói của cô có chút tin tưởng, "Cô là học trò của thầy Trình, bản lĩnh nhất định rất lớn nên tôi cũng nói thẳng. Hôm nay Nguyệt Nguyệt nhập viện rồi, đối phương vẫn chưa rõ. Không biết Thẩm đại sư có thể ra tay giúp đỡ được không?"


Ngữ khí nói chuyện của anh ta rất chân thành, không có ý định cưỡng cầu.


Thẩm Nguyên Gia cũng không ngờ anh ta tới tìm mình.


Nhưng nghĩ lại thì chắc thái độ này là do nể mặt Trình Phi Khung, nếu cô không có sư phụ chống lưng thì lấy đâu ra có sự tín nhiệm này.


Lưu Húc Dương mãi vẫn chưa nghe được âm thanh đầu bên kia, sợ cô không đồng ý nên vội vàng nói thêm: "Thẩm đại sự, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cô muốn cái gì tôi đều có thể cung cấp cho cô."


Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, "Để tôi suy nghĩ đã, anh đừng gấp."


Lưu Húc Dương vui mừng, "Được, vậy tôi chờ tin của Thẩm đại sư."


Trải qua mấy lần xưng hô, Thẩm Nguyên Gia cũng thoải mái tiếp nhận cái mác 'đại sư' này, hơn nữa nghe cũng rất sướng tai.


Cô nhìn ngày trên điện thoại, ngày 1 tháng 5.


Nói cách khác, lịch biểu thể hiện bảy ngày thì cô sẽ coi được đến ngày 8.


Lần trước ngày tử vong của Lưu Nguyệt là ngày 3 tháng 5.


Thẩm Nguyên Gia chuẩn bị tâm lý, theo dõi Lâm Tư Vũ.


Người làm mẹ, chắc chắn cả tinh thần đều đặt trên người Lưu Nguyệt, manh mối sẽ chính xác hơn một chút.


Lịch biểu đã đối mới, đúng là coi được đến ngày 8.


Ngoại trừ hai ngày 2 và 3 là màu đỏ đã biết, ngày 5,6 tiếp theo cũng là ngày đỏ, hai ngày sau là màu trắng. Xem ra đối với Lâm Tư Vũ mà nói thì hôm đó là ngày lành hoặc có chuyện tốt.


Chuyện ngày 2 và 3 đã biết, Thẩm Nguyên Gia trực tiếp bấm chọn ngày 5,6.


[Ngày 5 tháng 5 năm 2018 - Nguy hiểm cấp 1] Hôn mê.


[Ngày 6 tháng 5 năm 2018 - Nguy hiểm cấp 2] Nhập viện.


Không ngờ Lâm Tư vũ lại chịu đả kích lớn như vậy, nhưng đây quả là chuyện khó kiểm soát, con gái qua đời, đương nhiên cô không thể nào chấp nhận được.


Thẩm Nguyên Gia thở dài, không để sót tin tức nào, bấm vào hai ngày màu trắng.


Ngày 7, weibo nói rằng cảnh sát đã tìm được vết tích lưu lại của người hạ độc, đã có đối tượng tình nghi.


Ngày 8, bắt được hung thủ, thân phận của hung thủ cũng bị weibo phơi bày, điều này khiến Thẩm Nguyên Gia kinh hãi tột độ.


Ánh mắt cô rối rắm, càng nghĩ càng thấy kì quái.


Thẩm Nguyên Gia còn nghĩ phải tốn không ít thời gian mới tìm ra được hung thủ. Không ngờ weibo cho biết luôn.


///


Trong phòng bệnh, Lưu Húc Dương đang an ủi Tâm Tư Vũ, "Cô ấy nói muốn suy nghĩ một chút, chắc sẽ không từ chối đâu."


Lâm Tư Vũ gật đầu, "Anh về trước đi, trong nhà có cảnh sát."


Lưu Húc Dương định nói gì thêm thì điện thoại reo lên, tiếng chuông cực kỳ rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.


Trên màn hình là ba chữ 'Thẩm đại sư'. Anh vội vàng nhận máy, "Thẩm đại sư, cô đồng ý rồi sao?"


Lưu Húc Dương kích động nói, ngữ khí còn cung kính hơn so với lúc nãy, có thể thấy được anh cực kỳ coi trọng chuyện này.


Thẩm Nguyên Gia 'Ừm' một tiếng, nói vài ba chuyện liên qua tới huyền học.


Lưu Húc Dương còn đang lơ tơ mơ, tính hối cô nói chuyện chính thì Thẩm Nguyên Gia thình lình xoay chủ đề, "Anh Lưu, người thân của anh sắp tới sẽ tiếp xúc với Lưu Nguyệt."


Người thân?


Đầu óc Lưu Húc Dương hỗn độn, anh ta hiện giờ chỉ sống cùng với Lâm Tư Vũ, trong nhà không còn ai khác, ngoại trừ...


Bà nội của Lưu Nguyệt.


*


#07042021