Weibo của tôi có thể đoán mệnh

Chương 92: Lời mời



Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Thẩm Nguyên Gia xem lại video một lần nữa, phát hiện mình đã bỏ sót một chi tiết.


Thứ cuối cùng mà hung thủ trước khi rời đi đã ném xuống không phải chỉ là một tờ khăn giấy, mà là một xấp giấy dày ước chừng một milimet chồng lên nhau, hơn nữa còn bị ướt, nhưng bởi vì ánh sáng trong phòng, cô chỉ xem lướt qua một chút nên không phát hiện.


Hơn nữa sở dĩ hung thủ rời đi, cũng là bởi vì cửa phòng bên kia phát ra một tiếng động nhỏ.


Hung thủ dường như nghe được, cho nên lập tức rút lại cánh tay đang bóp chặt cổ Khâu Linh, lấy khăn giấy ướt ra, sau đó xoay người rời đi.


Chính là bởi vì khăn giấy ướt, cổ của Khâu Linh vừa mới được buông ra cần có dưỡng khí để hô hấp, lại bị khăn giấy ướt chặn lại, trực tiếp dẫn đến cái chết.


Xem ra người này còn chuẩn bị rất kỹ càng.


Nếu che mặt của cô ấy lại, đã nói lên rằng tên hung thủ này không muốn nhìn thấy mặt của Khâu Linh, nhưng tại sao ngay từ đầu lúc bóp cổ lại không che?


Còn mang cả găng tay, không chừng đã sớm có chuẩn bị.


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy có lẽ động tác bóp cổ là nhất thời nảy sinh, dùng khăn ướt mới là thủ đoạn thật sự mà hung thủ dự tính ban đầu.


Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô mà thôi.


Cái loại vấn đề mang tính chất nghiệp vụ này, có lẽ chỉ có Giang Ban mới có thể đưa ra được đáp án tương đối chính xác.


Trong đầu Thẩm Nguyên Gia bỗng nhiên hiện lên những lời này, đăng nhập Wechat, vài lần gần đây cô không có cho anh ta vào danh sách đen, nên trừ bỏ Tôn Ngải cùng người đại diện ra, tên của anh ta nằm ở phía trên.


Vừa vặn hỏi một chút tình huống bên này.


Không bao lâu sau, Giang Ban trả lời: "? ? ?"


Không lẽ là bị vấn đề này của cô dọa rồi, Thẩm Nguyên Gia giật giật lông mày.


Có điều rất nhanh sau đó, Giang Ban liền gửi tới một đoạn tin nhắn dài, đưa ra lời giải thích chi tiết: "Loại này có nhiều khả năng. Trong tình huống bình thường có thể là người quen gây án, hoặc là bởi vì áy náy, sợ oan hồn của người bị hại đeo bám. Hoặc là hận thấu xương, không muốn nhìn thấy mặt người bị hại."


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy khả năng thứ hai tương đối lớn, nhưng cái thứ nhất cũng không phải là không có khả năng.


Hung thủ sau khi Khâu Linh nói xong câu nói kia đột nhiên bóp cổ cô ấy kịch liệt như vậy, rõ ràng là sau khi nhìn thấy cô ấy mới nảy sinh ý tưởng mới.


Mà hung thủ chuẩn bị khăn giấy ướt, đã nói lên sớm có kế hoạch từ trước, lúc giết người không muốn nhìn thấy mặt của nạn nhân, điều này tương đối phù hợp với tình huống hận thấu xương.


Nhìn từ phương diện khác, trông Khâu Linh không giống như là đã chịu tổn thương gì đó.


Giang Ban: "Sao đột nhiên cô lại đi hỏi vấn đề này?"


Thẩm Nguyên Gia đem tình huống cụ thể che giấu một chút, gõ một đoạn tin dài, thời điểm chuẩn bị nhấn gửi đi lại do dự, xóa bớt.


Nếu như quá kỹ càng tỉ mỉ, lấy tính cách của Giang Ban, tuyệt đối sẽ nảy sinh nghi ngờ.


Thẩm Nguyên Gia thuận miệng nói dối: "Đọc qua một quyển tiểu thuyết. Cảm ơn cảnh sát Giang."


Giang Ban lại gửi tới một tin: "Không cần khách khí. Lúc nào thì đoán mệnh đây?"


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy nếu mình từ chối thì không tốt lắm, nghĩ đại một cái cớ: "Đợi khi nào tôi có thời gian đã."


Về phần ngày nào cô rảnh, dù sao Giang Ban cũng không biết, còn không phải do cô quyết định sao?


Vừa vặn về đến nhà, cô trực tiếp đem chuyện này quăng ra sau đầu, cởi giày xoa xoa lòng bàn chân, ngồi ở trên ghế sofa nghỉ ngơi.


Lần đầu tiên trình diễn catwalk cô thu hoạch được không ít kinh nghiệm.


Lúc Giang Ban nhìn thấy câu trả lời này, liền biết ngay Thẩm Nguyên Gia lại qua loa cho có lệ.


Lần trước lúc ở quán cà phê, tuy rằng có đoán mệnh, nhưng lời nói ra lại không phải là những gì mà anh muốn nghe, rõ ràng là làm cho có mà thôi.


Anh bỗng nhiên nghĩ đến hành động của Thẩm Nguyên Gia trong những lần thẩm vấn trước đó.


Có lẽ đó là một bí mật.


* * *


Khâu Linh đi theo người đại diện về tới nhà, tim vẫn còn đập thình thịch.


Ánh mắt của người đại diện dừng ở trên người cô: "Tại sao váy của cô lại rách?"


Khâu Linh còn đang ngẩn người, lấy lại tinh thần, nói: "Em không biết."


"Phía dưới quần áo của cô có vết rách, cô còn không biết tại sao?" Người đại diện hỏi lại.


Khâu Linh lúc này mới hiểu được là đang nói tới bộ quần áo hiện tại mình đang mặc trên người, nói: "Lúc đi vệ sinh không cẩn thận làm rách, không phải cố ý."


Ánh mắt cô nhìn thấy Thuần Thuần đứng bên cạnh bĩu môi.


Thuần Thuần tên đầy đủ là Dương Thuần, chẳng qua là mối quan hệ với người đại diện đặc biệt tốt, cho nên người đại diện vẫn luôn gọi cô ấy là Thuần Thuần, dần dà Khâu Linh cũng gọi theo.


Về sau số lần gọi Dương Thuần cơ bản đếm trên đầu ngón tay.


Căn hộ của hai người bọn họ ở cùng một tầng đối diện nhau, không lớn, một phòng khách một phòng ngủ, cộng lại cũng tầm sáu mươi mét vuông, nhưng như vậy đối với bọn họ mà nói đã là đủ rồi.


Không ít người trong công ty còn phải sống chung với nhau.


Người đại diện tức giận nói: "Lần sau chú ý một chút."


Khâu Linh cũng nhìn ra được chị ấy vẫn chưa biết việc quần áo trong buổi trình diễn xảy ra vấn đề, nên cũng không mở miệng nói ra, định cho qua luôn chuyện này.


Vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra tối hôm nay, cô liền không nhịn được liếm môi, bộ dáng nghiêm túc của Thẩm Nguyên Gia trong toilet lúc đó làm cô cảm thấy vô cùng cảm động.


Dương Thuần đột nhiên lên tiếng: "Chị, chị không biết sao? Trang phục trình diễn của Khâu Linh bị rách rồi."


Người đại diện sắc mặt lạnh lùng, "Rách?"


Khâu Linh hơi giật mình, nhỏ giọng nói: "Đã giải quyết, hơn nữa nhà thiết kế không nói gì thêm, cũng không cần phải bồi thường......"


Người đại diện lại cười lạnh một tiếng: "Lần này không phải bồi thường, nhưng nếu lần sau tái phạm thì phải làm sao? Cô có tán gia bại sản cũng không chắc sẽ bồi thường nổi, có khi, cô sẽ không bao giờ được catwalk nữa cũng không chừng."


Trong giọng nói của chị ta có pha chút chế giễu khiến Khâu Linh không thoải mái.


Người đại diện hỏi: "Cô giải quyết việc đó như thế nào?"


Khâu Linh do dự một chút, nói: "Chính là dùng chỉ trên người sửa lại một chút."


Về phần Thẩm Nguyên Gia, cô đột nhiên không muốn nhắc tới cô ấy, nếu nói ra không chừng lại bị chế giễu thêm lần nữa, còn không bằng không nói.


"Quên đi." Người đại diện nói: "Dù sao mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, tôi cũng không muốn nói nhiều, tự cô giải quyết cho tốt, lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, cô có thể trực tiếp về nhà."


Chị ta rời khỏi chung cư, Dương Thuần theo sát phía sau.


Khâu Linh đi theo sau, chờ Dương Thuần vừa rời khỏi liền đóng cửa lại, lập tức thở ngắn than dài nằm ở trên ghế sofa, hừ hừ vài tiếng.


Vẫn là Nguyên Gia tốt với cô.


Khâu Linh hiện tại cảm thấy lúc ấy mình thêm Wechat của Thẩm Nguyên Gia là việc vô cùng đúng đắn, cô lập tức gửi cho cô ấy một tin nhắn: "Nguyên Gia, hôm nay thật cảm ơn cô!"


Thẩm Nguyên Gia sau khi thấy tin nhắn thì ngắn gọn đáp lại.


Thật ra, cô cũng không muốn quá thân thiết với Khâu Linh, giới giải trí có một người mẫu ngây thơ như vậy, chắc chắn không tiến xa được bao nhiêu, trừ phi phía sau có người nâng đỡ.


Nhưng tình huống tối nay vừa nhìn liền biết, đằng sau Khâu Linh làm gì có người nào.


Thái độ của người đại diện kia đối với "Thuần Thuần" tốt hơn so với Khâu Linh không phải là ít, có thể thấy được sự khác biệt trong cách đối xử.


Đêm nay trang phục xảy ra vấn đề, có phải là Thuần Thuần làm hay không vẫn đang là một nghi vấn.


Chỉ là một người mẫu nhỏ, cũng đáng để phải hãm hại sao, Thẩm Nguyên Gia thật sự không thể hiểu được có cái gì vướng mắc, cả hai người đều tham gia trình diễn trong show thời trang, phải chán ghét tới mức độ nào mới có thể động tay động chân ở chỗ đó.


Cô nhún nhún vai, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì tới cô.


Đang nghĩ ngợi, Khâu Linh lại gửi tới một tin nhắn: "Nguyên Gia, sáu ngày nữa là sinh nhật của tôi, cô có muốn đến tham dự không?"


Cô thật sự rất yêu thích người bạn mới quen này, hơn nữa vừa nãy cô ấy lại giúp cô một chuyện lớn như vậy, giúp cô hoàn thành màn catwalk thành công.


Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy tin nhắn, theo phản xạ muốn từ chối.


Nhưng cô chợt nghĩ đến ngày hôm đó cũng đúng lúc là ngày mất của Khâu Linh, là ngày có bức ảnh sinh nhật được hiển thị trên lịch biểu.


Đi hay không đi, đây là một vấn đề.


Nói một cách công bằng thì, Thẩm Nguyên Gia không muốn đặt bản thân vào trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa cô và Khâu Linh cũng chỉ mới quen biết không được bao lâu, không thân thiết đến mức như thế.


Nếu cô đi, có lẽ trừ Khâu Linh ra, những người khác cô đều không quen biết.


Nhưng nếu trơ mắt nhìn một cô gái cứ như vậy bị hại chết, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhất là lỡ như tên hung thủ kia chạy thoát rồi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.


Thẩm Nguyên Gia hỏi cô ấy: "Ngày hôm đó có những ai đến tham gia vậy?"


Khâu Linh đang cầm điện thoại di động chơi, rất nhanh liền trả lời: "Có một vài người bạn cùng công ty với tôi, còn có bạn đại học trước kia, cộng lại khoảng mười người, không nhiều lắm, tất cả họ đều là bạn của tôi, tính cách cũng rất tốt, Nguyên Gia, cô cũng đến đi, cô xinh đẹp như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ thích cô."


Có thích hay không cũng không quan trọng, Thẩm Nguyên Gia biết mình không phải là tờ nhân dân tệ, làm sao mọi người đều thích cô được.


Điều quan trọng chính là những người tham gia bữa tiệc này.


Thẩm Nguyên Gia lại hỏi: "Bữa tiệc này sẽ kéo dài khoảng bao lâu vậy?"


Khâu Linh tính toán, gửi tới một đáp án chi tiết: "Chủ yếu là do khuya ngày hôm trước tôi mới về đến nhà, nếu không đã có thể thổi nến cầu nguyện lúc 0 giờ. Ngày hôm đó buổi tiệc chắc chắn sẽ kéo dài tới nửa đêm, do có một vài người bạn hôm đó phải đi làm nên tám giờ tối mới bắt đầu, sau khi trở về lại chuẩn bị một chút bong bóng gì đó, nên sẽ muộn một chút. Nguyên Gia, nếu như cô muốn về sớm một chút cũng được, tôi cho người đưa cô về!"


Những gì cô ấy nói chỉ có vế trước khiến Thẩm Nguyên Gia chú ý.


Trong mười người, có một người nhất định là hung thủ.


Tiệc sinh nhật sẽ kéo dài đến tận khuya, mà theo kết quả Weibo dự báo là Khâu Linh bị giết vào ngày hôm đó, xem lịch biểu, đó rõ ràng là cảnh tượng sau khi bữa tiệc bắt đầu.


Nói cách khác, sau khi tiệc sinh nhật bắt đầu, không biết là bao lâu sau đó, Khâu Linh trở về phòng ngủ, trong thời gian này có một người tiến vào phòng ngủ, sau đó giết chết cô ấy.


Người này cũng là người mà Khâu Linh không ngờ tới.


Thẩm Nguyên Gia đột nhiên cảm thấy ơn lạnh sau lưng.


Giết cô ấy là một người, nhưng có liên quan thật sự chỉ có một mình hung thủ thôi sao?


Tiệc sinh nhật hôm đó có mười người, hung thủ ở trong phòng từ lúc xuất hiện cho đến lúc giết người chưa đến một phút, khoảng bốn mươi năm mươi giây, giữa khoảng đó thật sự không hề có ai đi vào sao?


Hay vẫn là có người trông thấy, nhưng lại không lên tiếng?


Rốt cuộc là dạng tình huống gì, chỉ có người lúc ấy ở nơi đó mới biết, cô có nghĩ đến nát óc cũng chỉ là đoán mò mà thôi.


Thẩm Nguyên Gia thở ra một hơi, chớp chớp mắt.


Đã thấy qua nhiều vụ án mạng, nghĩ tới mình bây giờ đang gặp phải cái gì, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, cũng không biết có phải hay không bị cái gì đó ảnh hưởng.


Trước đó Thẩm Nguyên Gia có đọc qua một cuốn tiểu thuyết trinh thám rất nổi tiếng, nội dung viết về một người bị giết trên tàu, kết quả mọi người trên tàu đều là hung thủ, nằm ngoài dự đoán của mọi người.


Nhìn sơ qua Khâu Linh dường như là một người rất đơn thuần, làm sao cô ấy lại bị hung thủ để mắt tới.


Một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Nguyên Gia trả lời lại, Khâu Linh sợ rằng cô muốn từ chối, vội vàng gửi thêm một tin nhắn: "Vậy Nguyên Gia, cô có muốn đến không?"


Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ một lúc, gõ một chữ rồi gửi đi: "Đến."


Cô vẫn muốn biết người này là ai, hơn nữa nhiều người như vậy, chắc không có khả năng tất cả mọi người đều là đồng lõa đâu...... Vẫn là nên mang Lộc Nguyệt theo cùng, nếu như có chuyện thì gọi cô ấy.


Cô tin tưởng Khâu Linh sẽ không ngại nếu có thêm một người.


Tác giả có điều muốn nói: Tên của quyển tiểu thuyết được nhắc tới ở phía trên chính là "Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông."