Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 21: Báo cảnh sát



Lưu Hà Dương nghiêm túc nhìn Lưu Tử Kiệt.

Sau khi phát hiện thi thể của Hoàng Ni, bọn họ lập tức điều tra tất cả các thân thích bạn bè của cô, các hiềm nghi mơ hồ đều đã được loại trừ. Hành động tàn nhẫn như cắt cổ thì phải là người có hận ý sâu nặng lắm mới có thể đối xử với Hoàng Ni như vậy.

Những người xung quanh không ưa cô ấy nhưng cũng không ai có động cơ lớn đến mức giết người. Hơn nữa hiện trường cũng không để lại dấu vết gì cho thấy hung thủ thật sự tốn công tốn sức che giấu, nhân đôi khó khăn trong quá trình điều tra của bọn họ.

Lưu Tử Kiệt rời mắt khỏi con dao, giật người mấy cái nhưng bị Lưu Hà Dương túm chặt lại. "Đây chỉ là một con dao thôi mà, ai mà chẳng biết."

"Con dao từng giết người?" Giang Bạn đưa túi vật chứng cho Lý Thần.

Luu Tử Kiệt cười cười, "Sao tôi biết được, đây chẳng phải là chuyện của cảnh sát sao?"

"Ừ." Giang Bạn gật đầu, tán đồng với lời nói của hắn: "Cho nên đã phát hiện dấu vân tay của cậu trên con dao."

Căn nhà lập tức yên tĩnh lại.

Nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên trên mặt Lưu Tử Kiệt, Giang Bạn ngồi xuống đối diện với hắn, nói: "Đừng nói đây là con dao cậu đã bỏ đi từ lâu, để tôi nói thay cậu. Đêm nào đó của tháng trước, cậu nhảy xuống đất thông qua cái cửa sổ được che khuất bởi tán cây thụ, tránh camera theo dõi và ra khỏi tiểu khu đến chung cư của Hoàng Ni. Sau đó dùng con dao có lỗ thủng này cắt cổ Hoàng Ni, rồi lại men theo đường cũ trở về nhà của mình, chôn con dao dưới gốc một cây con, dùng tuyết đọng bao trùm lại rồi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Mỗi một câu nói của anh đều làm cho sắc mặt của Lưu Tử Kiệt khó coi thêm một phần.

Lưu Hà Dương và Lý Thần thì vui vẻ không thôi, suy đoán này quá là hợp lý, hơn nữa trên hung khí còn lưu lại vân tay của hung thủ và máu của Hoàng Ni nên vụ án cũng đã sáng tỏ.

Giang Bạn cởi bao tay, ung dung nói: "Cậu cho rằng không để lại dấu vết gì ở chung cư Hoàng Ni, cậu và cô ấy cũng không hay tiếp xúc nên chúng tôi không tìm ra cậu phải không?"

Sờ đến gáy của Lưu Tử Kiệt chỉ là chuyện sớm muộn.

Đương nhiên Thẩm Nguyên Gia cũng có công rất lớn đối với bọn họ. Giang Bạn thừa nhận nếu không có cô thì tiến độ phá án của bọn họ sẽ chậm đi rất nhiều.

Lưu Hà Dương hỏi: "Giày Trương Trí Viễn cũng có do cậu trộm phải không?"

Sắc mặt Lưu Tử Kiệt khó coi, ương ngạnh không nhận như cũ, "Cái gì mà giày của Trương Trí Viễn, bộ tôi không có giày hay sao? Trộm của hắn làm gì?"

"Đương nhiên là vì muốn vu oan." Lý Thần tiếp lời.

Cắt cổ như vậy chắc chắn là muốn trả thù, Lưu Tử Kiệt đã lên kế hoạch giết Hoàng Ni từ lâu chô nên mới trộm giày của Trương Trí Viễn ra điều hãm hại. Dù sao Trương Trí Viễn cũng không ưa Hoàng Ni. Kết quả không biết vì sao ở chung cư Hoàng Ni không tìm thấy dấu vết gì nhưng mũi giáo vẫn đã hướng về Trương Trí Viễn.

Nếu không phải trên dao còn lưu lại chứng cứ thì Lưu Tử Kiệt sẽ còn tiếp tục giảo biện.

Cảnh sát cả phòng ai nấy đều tức giận nhìn Lưu Tử Kiệt, dưới áp lực như vậy, hắn cuối cùng cũng không chịu nổi mà khai ra, "Hoàng Ni là do tôi giết."



Giang Bạn đang chờ những lời này, "Giải đi."

Lưu Hà Dương và Lý Thần lập tức áp giải Lưu Tử Kiệt đi ra xe cảnh sát.

Về cục công an, Lưu Tử Kiệt đã khai nhận hành vi phạm tội của mình trong phòng thẩm vấn, bao gồm cả nguyên nhân xác hại Hoàng Ni.

Nguyên nhân rất chi là ngu xuẩn, ghi hận.

Bởi vì bài hát 'Hối hận' nên Hoàng Ni trở nên nổi tiếng, địa vị ở Tây Ngu cũng cao lên không ít, tuy rằng không bằng với minh tinh hạng hai nhưng chí ít vẫn có tiếng nói.

Người đại diện của cả hai không phải cùng một người nên qua hệ cũng không tệ.

Lưu Tử Kiệt vẫn mãi mà chưa nổi tiếng, dưới trướng người đại diện cũng có các nghệ sỹ khác cho nên nghĩ ra biện pháp muốn ghép đôi với Hoàng Ni.

Tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch lắm, cũng đến tuổi yêu đương bình thường trong giới giải trí. Hơn nữa bây giờ rất fan couple rất đông đảo, có thể thu về được nhiều fan cho nhà trai.

Lưu Tử Kiệt thật sự rung động với lời đề xuất này. Dù sao cũng chỉ là bạn gái có tiếng không có miếng, có thể nâng cao sự nổi tiếng của mình thì ai mà chả thích.

Ai ngờ được Hoàng Ni lại không chấp nhận lời đề nghị này. Ngày đó khi Lưu Tử Kiệt vừa đến công ty thì nghe được cuộc điện thoại giữa Hoàng Ni và người đại diện của cô. Cô ta nói anh là một tên cặn bã và công khai khinh thường hắn.

Ngày hôm sau, hai người tình cờ gặp nhau trong thang máy, Lưu Tử Kiệt chủ động chào hỏi nhưng Hoàng Ni lại không thèm chớp mắt nhìn hắn khiến cho Lưu Tử Kiệt bị mất mặt trước người mới trong thang máy.

Cho đến cuối tháng một, hắn lại nghe được tin Hoàng Ni coi thường hắn, cơn giận tích tụ đến cực điểm rồi nghĩ đến chuyện trả thù. Đúng lúc hắn nghe được từ bạn cùng phòng của Trương Trí Viễn và những người khác nói Trương Trí Viễn không ưa Hoàng Ni, từng ngầm mắng chửi Hoàng Ni thậm tệ cho nên hắn đã nảy sinh một ý nghĩ tuyệt vời.

Lưu Tử Kiệt thừa dịp mà trộm giày của Trương Trí Viễn, về chung cư lấy con dao gọt hoa quả cũ đã lâu không sử dụng, chuẩn bị đi giết người. Lịch sử truy cập web trên mạng có thể làm giả. Hắn đã chuẩn bị xong chứng cứ ngoại phạm cho mình rồi leo xuống dưới từ cửa sổ. Đến chung cư của Hoàng Ni, hai người chưa nói được đến câu thứ ba thì hắn đã ra tay sát hại Hoàng Ni.

Xong việc, hắn lau sạch những dấu vết mình để lại thì phát hiện trên mặt đất có bùn đất, lúc này mới để ý đôi giày đang mang bị dính bùn đất. Nếu cảnh sát phát hiện bùn dính trên giày không khớp với bùn ở khu của Trương Trí Viễn thì coi như xong đời. Lưu Tử Kiệt đành phải vứt đôi giày đi và mang dao quay về chung cư của mình.

Hết thảy như hắn dự liệu, cảnh sát không điều tra đến hắn.

Giang Bạn đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, nghe lời nhận tội rõ ràng như vậy cũng không quá kích động, anh đã gặp biết bao nhiêu trường hợp như vậy rồi.

"Giang đội, trong báo cáo có cần viết tên của cô Thẩm hay không?" Nhậm Lộ Lộ đi đến từ hành lang bên kia, hỏi: "Cô ấy là một nhân chứng rất quan trọng."

Giang Bạn thấp giọng nói: "Không cần."

Nhậm Lộ Lộ muốn phản bác một chút nhưng nhìn thấy nét mặt của anh lại thôi.



***

Lời kết án cho vụ thảm sát của Hoàng Ni rất nhanh đã có mặt trên khắp ngóc ngách của weibo.

Thẩm Nguyên Gia lười biếng trên giường, nhìn thấy tin tức trên hot search cũng thở phào một hơi.

Xem ra người kia thật sự là cảnh sát, trời sinh cho một vẻ ngoài hoàn mỹ đến mức khó tin.

Cô lắc đầu, quăng chuyện này ra sau đầu.

Thầm Nguyên Gia thoát weibo rồi vào wechat xem các lớp học mà Lưu Lị đã gửi cho cô. Thời gian bắt đầu học chính là ngày mai.

Tuần này có khá nhiều lớp học, nội dung phong phú đa dạng bao gồm cả thanh nhạc và diễn xuất.

Thẩm Nguyên Gia đánh dấu vài thứ có lẽ cô cần dùng đến.

Những chương trình học này để là để dạy thực tập sinh, sau này bọn họ sẽ ra mắt với vai trò diễn viên. Trong đó không có người mẫu nên cô cũng ít sử dụng đến. Cuối cùng chọn ra năm lớp học.



Cô gửi lại cho Lưu Lị, "Chị Lị, em đã quyết định được mấy lớp rồi."

Lưu Lị hồi âm rất nhanh; "Được, thứ hai tuần sau em tới công ty rồi chị dẫn em đến lớp."

Thẩm Nguyên Gia cười đáp lại một tiếng. Cô lười biếng duỗi eo, từ nay đến thứ hai tuần sau cũng không còn bao nhiêu ngày, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Cô vừa đặt di động lên tủ đầu giường thì nó lại kêu lên.

Cái tên 'Giang Bạn' nhấp nháy ngay giữa.

Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn trả lời, "Cảnh sát Giang?"

"Chào cô Thẩm." Giang Bạn đứng bên cửa sổ, "Lần này cô đã cung cấp rất nhiều manh mối cho chúng tôi."

Thẩm Nguyên Gia 'Ồ' một tiếng, rất bình tĩnh nói: "Không cần cảm ơn, đây là chuyện quần chúng nhân dân nên làm."

Đầu dây bên kia đột nhiên yên tĩnh.

Giang Bạn: "Tuy rằng rất cảm kích nhưng tôi vẫn muốn biết vì sao quần chúng nhân dân như cô lại có trong tay nhiều manh mối như vậy.

"Tôi đã nói rồi." Thẩm Nguyên Gia hơi mất kiên nhẫn.

"Bói toán là một lý do hết sức vụng về."

"Tôi thì không cảm thấy vậy, anh không tin thì đừng hỏi."

Thẩm Nguyên Gia không muốn nói đến đề tài này nữa, cô cũng đâu có nói thật, nói chuyện này với cảnh sát có khi lại bại lộ.

Cô tiếp lời: "Tôi muốn đi ngủ rồi, tạm biệt."

"Cô Thẩm, bây giờ là chín giờ sáng."

Giang Bạn liếc mắt nhìn đồng hồ, mới vừa nói xong câu dó thì bên kia cúp điện thoại cái 'rụp', để lại một tràng âm thanh 'tút tút tút.'

Đúng lúc Nhậm Lộ Lộ đi ngang qua, lên tiếng hỏi: "Giang đội, anh không biết điều này sao?" Cô có kinh nghiệm phong phú, hừng hừng phổ cập kiến thức nữ sinh cho đội trường, "Nếu con gái nói muốn đi ngủ thì tức là cô ấy không muốn nói chuyện với anh nữa. Giấc ngủ này có thể kéo dài thiên thu vạn cổ cũng không liên lạc lại."

Giang Bạn im lặng.

Nhậm Lộ Lộ tò mò đi qua xem, "Giang đội, anh thế mà lại có người không muốn nói chuyện với anh à, có phải anh đắc tội với người ta rồi đúng không?"

Giang Bạn nhíu mày, "Chắc là vậy."

Còn đắc tội rất thê thảm.

///

Thứ hai, ánh nắng tươi sang.

Tâm trạng của Thẩm Nguyên Gia không tệ, sang sớm đã đến công ty.

Lưu Lị dẫn cô đến một căn phòng, xoay đầu nói: "Em dự thính một tiết xem như thế nào, nếu thích thì cứ tiếp tục học còn không thì tính sau."

Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Vâng."

Cô không phải tốt nghiệp chính quuy. Hoa Nghệ chuẩn bị lớp học cũng là vì muốn thực tập sinh được ra mắt với tư thái tốt nhất. Những tiết học như thế này đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại.



"Được rồi, em đi vào đi, chị đã nói chuyện với giáo viên rồi." Lưu Lị tránh mặt, "Buổi trưa về thì nói với chị một tiếng."

Cô xoay người rồi bước vào thang máy.

Thẩm Nguyên Gia đẩy cửa ra. Một đám người vốn đang rất ồn ào, thấy người lạ lập tức im phăng phắc nhìn cô chằm chằm.

Không khí hơi gương gạo.

Cô cũng từ từ đi vào rồi lễ phép chào hỏi: "Chào mọi người."

Cũng may những người bên trong không phải kiểu ngốc nghếch, lập tức tươi cười xởi lởi chào lại cô.

Vài phút sau giáo viên cũng đẩy cửa bước vào.

Lớp học này là lớp hình thể.

Hoa Nghệ cao lớn rộng rãi, phòng học sáng sủa thoải mái, đạo cụ đầy đủ, trên tường gắn rất nhiều gương.

Cô giáo có thân hình rất chuẩn.

Thẩm Nguyên Gia chọn khóa học này là để cân đối lại thể hình của hình. Buổi học chưa đến một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cô thay giày đi vào toilet cuối hành lang.

Mới đến cửa, bên trong đã truyền đến âm thanh nói chuyện thì thầm.

"Chuyện này tớ không muốn nhắc lại, cậu cũng đừng nói ra ngoài."

"Sao tớ có thể nói ra ngoài chứ, chỉ cảm thấy có nên báo chuyện này hay không, nếu lỡ..."

"Đừng nói nữa!"

Lời vừa dứt thì cửa phòng bên trong bị mở ra phát ra tiếng động rất vang. Thẩm Nguyên Gia cũng giả bộ như vừa mới vào toilet, đi đến bồn rửa tay.

Hai cô gái kia cũng một trước một sau đến cạnh cô mà rửa tay, dùng khóe mắt đánh giá cô một chút rồi từng người ra khỏi toilet.

Lúc này Thẩm Nguyên Gia mới dừng động tác lại.

*

#14102020