Chỉ mới đẩy cánh cửa chính ở cung điện ra thôi, thì đã cảm thấy khó chịu rồi! Chân Lôi mặc kệ lễ nghi cung đình, cứ xông thẳng vào chỗ các đại thần đang bàn nghị sự cùng với Tái Lạc Tư.
Không có gì bất ngờ hơn, những thần tử đang đứng ở dưới thềm đá, chỉ có cái đầu rắn còn thân là hình dáng của con người, nàng vừa nhìn thấy liền sợ hãi, mà run lên.
“Tái Lạc Tư, ngươi nói rõ cho ta biết, tại sao ngươi lại làm như vậy?” nàng đứng trước mặt Tái Lạc Tư giận dữ, nhưng lại không dám nhìn vào mặt các xà thần tử một cái.
Tái Lạc Tư nở nụ cười lạnh lẽo! Phất tay đuổi các thần tử xuống. “Ta chỉ muốn ngươi giữ chữ tính với những gì đã nói mà thôi.”
Còn hơn những gì đã nói nữa chứ? Nàng suýt đã bị hắn hù chết rồi. “Ngươi…. Phải làm sao ngươi mới chịu khôi phục lại bình thường cho ta, thực sự ta không thể nào ngủ được?”
Cứ sợ hãi như vậy, nhất định tim nàng sẽ không chịu đựng nổi mà chết mất.
“Rất đơn giản, một, ngươi không nói dối nữa. Hai, ngoan ngoãn trở thành Xà Hậu của ta.”
“Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta.” Khuôn mặt nàng trắng bệch, liền gật đầu đồng ý.
Mười năm nay, nàng chưa từng bị hại thảm thương như vậy.
So với mười năm trước, thì chỉ trong vòng một ngày, số lần nhìn thấy rắn của nàng càng tăng thêm nhiều hơn, nàng sắp gục ngã thật rồi.
Huống chi nàng bị vây kín ở chỗ này, căn bản không thể nào trốn thoát được, chi bằng cứ đáp ứng hắn trước vậy.
“Đã đáp ứng yêu cầu của ta, thì không được hối hận.” Tái Lạc Tư giống như một tên dọa thám, biết rõ tâm tư của nàng đang nghĩ những gì, liền cảnh cáo nàng.
Nhưng Chân Lôi không để ý đến những thứ này, nàng một lòng chỉ muốn lừa gạt hắn, để đạt được mục đích chạy trốn của mình. “Ta có thể gả cho ngươi, nếu ngươi chịu cho ta trở về gặp Thúc Thúc, Thẩm Thẩm.” Nàng đã mất tích mấy ngày rồi, Thúc Thúc và Thẩm Thẩm cùng Liễu Tư Minh nhất định sẽ rất lo lắng.
“Không được.” Hắn kiên quyết cự tuyệt.
“Vì sao?” Nàng cất cao giọng nói, “Ta đã đáp ứng yêu cầu sẽ gả cho ngươi, tại sao ngươi không cho ta trở về chứ?”
Ba ngày qua, cảm xúc bị dồn ép khiến nàng trở nên cuồng loạn.
“Gả cho ta rồi, ngươi và Nhân Giới không còn quan hệ.”
“Cái gì?!” Nàng nghe không hiểu hắn nói nào là Nhân Giới, Yêu Giới, chỉ biết hắn là người bá đạo, không hề nói đạo lý. “Nếu như ngươi không cho ta trở về, dù có chết ta cũng không gả cho ngươi.” Ánh mắt nàng bắn ta những tia lửa đáng sợ, giống như muốn giết người, nhìn chằm chằm vào hắn.
Giọng nàng rất bướng bỉnh, chứng tỏ nàng ấy còn rất ngoan cố.
Xà Quân cười lạnh một cái, ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, “Được, ta có thể đáp ứng cho ngươi trở về nhà một chuyến, nhưng tất cả mọi việc phải nghe theo sự quyết định của ta.”
“Được.” Nàng gật đầu một cái, dù tình huống hiện tại có bị chút thay đổi, nhưng cũng không làm hỏng tất cả mọi việc. “Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi đã làm cách nào mà khiến cho ta, nhìn thấy được những thứ quái dị kia chứ?”
Nàng vẫn cứng rắn như sắt, không hề tin vào lời mọi người nói.
Vẫn cứ ngoan cố, đây là lần đầu tiên Tái Lạc Tư nhìn thấy một nữ nhân như vậy.
“Ta đã nói rồi, ta chính là Xà Quân.”
“Giống như rắn Ấn Độ trong phim “Người bắt rắn”, có mắt rắn thôi miên, Xà Quân có mắt rắn thôi miên người khác phải không?” nàng nháy mắt hỏi.
Tái Lạc Tư cảm thấy, giống như mình đang nghe một loại chuyện cười, nhìn ánh mắt nghiêm túc cùng thái độ ham học của nàng, hắn chưa từng thấy nụ cười như thế ở trên mặt nàng.
“Ngươi cho rằng đây chỉ là một loại thuật thôi miên, nên muốn học sao?”
“Ừ” Chân Lôi hưng phấn, dùng sức gật đầu, “Ngươi có chịu dạy cho ta không?”
Chỉ cần học xong, sẽ biết được phương pháp hóa giải, sẽ không sợ hắn dùng chiêu này để dọa nàng.
“Cùng ta kết hôn trước, chuyện đó thì sau này hãy nói!” Hắn cười sang sảng, đứng dậy bỏ đi.
“Cái tên đại bại hoại này!” Chân Lôi giận đến nổi, muốn hét lên thật lớn, dùng quyền đấm, đấm vào sau lưng hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hải Thanh đứng ở ngoài cửa, sững sờ nhìn hai người họ.
Xà Quân đã cười rồi, Xà Quân vĩ đại lạnh lùng như thế mà cũng biết cười, đây đúng là chuyện đại sự mấy ngàn năm nay không hề có. ngôn tình tổng tài
“Xà Hậu nhỏ của chúng ta quả nhiên tài giỏi.” Hắn dụi dụi vành mắt, cảm động đến muốn khóc. “Ta” nhất định phải đem chuyện này nói ọi người nghe, phải khen thưởng cho Xà Hậu nhỏ vĩ đại mới được!