Xâm Lấn

Chương 13



Nghê Tễ nghĩ mình có thể vượt quá cửa ải khó khăn này.

Trong cuộc sống, ngay cả khi gặp phải chuyện khó khăn hơn, anh cũng đã cắn răng vượt qua được.

Một lần nọ, ở khu ô nhiễm, anh từng nấp ở rìa đầm lầy suốt ba ngày hòng phục kích một vật nhiễm xạ có lực tinh thần siêu mạnh. Mặt trời mọc rồi lặn ba lần mà anh vẫn nằm bất động giữa đám cỏ ẩm ướt khi đang mặc bộ đồ ngụy trang cực kỳ nóng nực.

Ở đó có đỉa hút máu, có muỗi khổng lồ, còn có cả rắn nữa.

Trong hoàn cảnh ấy mà anh vẫn có thể đóng băng toàn bộ cảm xúc của mình một cách hoàn hảo, cố gắng gượng suốt ba ngày trời. Lũ chim chóc coi anh như cành khô mà đậu, bọn cóc kêu gào trên đầu anh, thế mà anh vẫn có thể coi bản thân như một vật vô tri không hề có sức sống.

Mãi đến khi vật nhiễm xạ kia lơi lỏng cảnh giác, chầm chậm bò qua đầu anh, cuối cùng anh cũng chớp được thời cơ đánh nó một đòn.

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh mới phát hiện chân mình suýt hoại tử.

Hoàn cảnh lúc ấy tệ hơn cái ống thông gió này nhiều.

Chẳng qua đây chỉ là một cái xúc tu nhỏ, chỉ cần anh ráng chờ một lát là nó sẽ đi ngay thôi.

Nghê Tễ nhắm mắt lại, chầm chậm hít vào một hơi, đóng băng tất cả cảm xúc, chìm xuống biển sâu, gia cố lá chắn tinh thần của mình.

Trong thế giới tinh thần của anh, biển rộng vốn rì rào sóng vỗ giờ đây hoàn toàn tĩnh lặng.

Lớp băng dày bao phủ khắp mặt biển, khóa kín khu vườn thoáng xao động bên dưới đáy biển.

Lúc mở mắt ra, anh phát hiện lại có thêm một cái xúc tu nữa.

Hai xúc tu bò sát tới, dừng trước mặt anh, suýt chút nữa là chạm vào mũi anh, nhìn anh chằm chằm đầy tò mò.

Thậm chí anh còn thấy rõ mớ giác hút mềm mại của chúng đang mấp máy.

Hai chúng nó cụng đầu với nhau như thể đang bàn bạc thứ tự trước sau, rồi một trong số hai trườn tới chỗ anh.

Khi nó sắp bò tới, Nghê Tễ rất muốn nhắm mắt lại nhưng anh không thể làm thế được. Gặp tình huống này mà khóa kín thị giác thì sẽ khiến xúc giác và thính giác nhạy cảm gấp mấy lần, thế thì càng khó đóng băng cảm xúc.



Anh đành trơ mắt nhìn thứ mềm mại kia chầm chậm bò tới, dựng thẳng phần chóp, khum người lại, chọc vào mặt mình.

Đừng động đậy. Nghê Tễ thầm nhắc bản thân.

Đừng sợ hãi, sẽ không sao đâu mà.

Thậm chí còn không đau.

Nghê Tễ nín thở, cố điều chỉnh nhịp tim xuống mức thấp nhất. Thể chất ưu việt của lính gác giúp anh làm được tất cả chuyện này, khiến anh giống như một vật vô tri không có sức sống.

Sau khi chọc thử, xúc tu bám chặt mớ giác hút ướt át vào mặt anh, bắt đầu bò lên trên.

Nó bò qua chân mày, dùng chóp nhọn gỡ chiếc khăn quấn tóc của anh ra.

Đừng động đậy.

Nó bò lên, luồn vào tóc, rồi xoa đầu và vò tóc anh như đùa con nít.

Đừng động đậy, cố chịu đi, Nghê Tễ lại nhắc bản thân.

Một đứa khác đã bò tới cạnh mắt cá chân anh từ bao giờ. Tiếp đó, một cảm giác mát lạnh chạm vào mắt cá chân anh, rồi vớ anh bị lột ra.

Đoạn nó thử vuốt ve nơi đó một cách dè dặt.

Cơn ngứa ngáy khó tả xuyên qua phần da mắt cá chân Nghê Tễ, thấm vào xương tủy, chạy thẳng vào tim anh.

Đám rong trong vườn hoa dưới đáy biển bất giác cuộn lại.

Còn khổ sở hơn cả bị tra tấn.

Dưới đáy biển lạnh lẽo im ắng, thể tinh thần của anh là con cá voi sát thủ choàng mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra.



Được xúc tu mân mê, con cá voi bị thương kia khẽ rên lên vì sướng quá.

Nó ưm một tiếng rồi nín vội.

Hướng đạo bẩm sinh đã có khả năng an ủi tinh thần lính gác đang bị thương, dù chỉ vô thức vuốt ve cũng khiến cái đuôi rách lòi xương của con cá voi sát thủ đỡ đau hẳn.

Dễ chịu quá! Muốn được sờ thêm nữa cơ!

Trong đầu con cá voi lóe lên suy nghĩ như vậy, thây kệ ý nguyện của chủ nó.

Vết thương của thể tinh thần rất khó lành. Khi ấy, lính gác sẽ khao khát được tiếp xúc với hướng đạo hơn bất cứ lúc nào.

Cái xúc tu chui vào tóc như nghe thấy gì, bèn ngỏng đầu lên khỏi mớ tóc đã bị nó vò rối bù.

Hình như vừa rồi nó đã nghe thấy tiếng gì êm tai lắm. Ấy là thứ âm thanh thuộc về dao động tinh thần nhưng chẳng hiểu sao lại biến mất rồi.

Bối rối ghê!

Khó hiểu thật!

Thế là nó gọi một đám đồng bọn tới.

Dưới đáy biển, Nghê Tễ hóa thành hình nửa người nửa cá voi, dùng tay bịt chặt miệng thể tinh thần của mình lại.

Nhưng đã muộn, hết xúc tu này đến xúc tu khác ló đầu lên ống thông gió tối om, xuất hiện trước mặt Nghê Tễ.

Chúng uốn éo, túm tụm xung quanh Nghê Tễ với lòng hiếu kỳ vô biên, sốt ruột muốn sờ thử xem sao.

Thoạt trông đứa nào đứa nấy đều bé tí, đang uốn éo đầy phấn khích và trườn bò bằng mớ giác hút xíu xiu trông cực kỳ vô hại.

Nhưng Nghê Tễ biết rõ ở một chốn vô hình mà anh không gọi tên được đang cất giấu phần cơ thể chưa lộ ra của chúng. Nó khổng lồ đến đáng sợ, đủ sức tóm gọn anh.

Nghê Tễ cảm thấy trán mình vã mồ hôi lạnh.