Xâm Lấn

Chương 14



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
_________________

- Chắc cậu buồn lắm đúng không?

Người đang nói chuyện với Lâm Uyển là một hướng đạo nam.

- Tội nghiệp cậu quá!

Cậu ta chấm chiếc khăn tay đắt tiền lên khóe mắt lau sạch những giọt lệ thương hại một cách duyên dáng.

- Tớ thực sự không dám tưởng tượng nếu tớ gặp phải chuyện này thì phải làm gì nữa.

Đây đã là người thứ năm trong ngày hôm nay.

Người thứ năm chạy tới trước mặt Lâm Uyển nói mấy câu kiểu thế này.

Lâm Uyển phát hiện cô còn chẳng nhớ nổi tên cậu hướng đạo này, có lẽ đây là một người bạn cùng lớp của cô trong Học viện hướng đạo ở Tháp Trắng.

Lâm Uyển rất muốn nghiêm túc hỏi lại cậu bạn vừa hỏi mình xem buồn bã và đau khổ là cảm giác gì.

Nhưng cô biết hỏi thế không ổn.

Cô là một hướng đạo mắc chứng khuyết thiếu cảm xúc, lại có trí nhớ kém. Lâu lắm rồi cô không cảm nhận được những cảm xúc bình thường của con người như đau khổ, phẫn nộ, buồn bã, vui vẻ, v.v...

Người khác sẽ không hiểu cho cô.

Chuyện duy nhất cô có thể làm là dốc sức giả bộ, cố gắng thể hiện cảm xúc nào đó một cách chính xác khi cần.

Vì thế, Lâm Uyển gật đầu phụ họa:

- Ừ, mình thực sự rất buồn.

Cuối cùng cậu hướng đạo kia cũng hài lòng đi khỏi đó, trả lại không gian yên tĩnh cho Lâm Uyển. Cô tiếp tục ngồi bên cửa sổ thả hồn lên tiên.

Có vẻ như bọn xúc tu rất phấn khích khi tới chỗ mới. Chúng ẩn nấp ở những chỗ không người lai vãng, không ngừng khám giá xung quanh. Những tiếng rì rầm của chúng liên tục vang vọng trong đầu Lâm Uyển.

Cô vừa nghe chúng nói sảng, vừa ngắm hoa súng phía xa trong hồ nhân tạo. Những bông hoa tím với nhiều sắc thái khác nhau đang chầm chậm khép cánh trong đêm.

...

Giang Dương Sóc đã thấy Lâm Uyển ngồi ven hồ như thế khi được đám bạn đứng chung nhắc và chỉ cho xem.

- Nhìn kìa, đó là vị hôn thê cũ của cậu.

Đứa bạn nọ cố ý nhấn nhá chữ “cũ” với vẻ giễu cợt.

- Xem cô ả mặc gì kìa, trông giống hướng đạo hay sao?

- Tớ biết ngay thể nào Giang Dương Sóc cũng đá ả mà. Nhà họ Giang là ở tầm nào, đâu phải là không tìm được hướng đạo có độ xứng đôi cao cho cậu ấy, mắc gì cậu ấy phải uất ức chiều ý con nhỏ nhạt nhẽo đó chứ.

Ngày xưa khi bọn này buông lời cợt nhả về Lâm Uyển, Giang Dương Sóc chẳng thấy sao cả bởi Lâm Uyển đúng là một hướng đạo lập dị chẳng ai ưa nổi.

Nhưng giờ đây khi đã chấm dứt với cô, chẳng hiểu sao hắn lại thấy mấy câu kiểu ấy nghe hơi chói tai.

Vị hôn thê cũ của hắn đang ngồi bên cửa sổ ven hồ, mặc một bộ váy dài màu đen trông rất đỗi lạnh lùng, không đeo bất cứ món trang sức nào, để mặt mộc, chỉ tô chút son đỏ trên môi.

Cô đưa bàn tay trắng như sứ lên chống cằm, ngắm cảnh hồ nước ngoài cửa sổ đến ngây người.

Cách ăn bận ấy quả thực không phù hợp với hướng đạo chút nào. Cô luôn thế, luôn thích làm theo ý mình, chỉ gắng gượng duy trì phép tắc xã giao mức tối thiểu.

Song trong thâm tâm, Giang Dương Sóc phải thừa nhận rằng cô sở hữu một vẻ đẹp kỳ lạ, vô cùng cuốn hút, khiến người khác cứ vô thức muốn ngắm cô suốt.

Giang Dương Sóc là lính gác cao cấp nên có thị lực rất tốt. Hắn chỉ liếc một cái là đã phát hiện vài tên lính gác trong sảnh tiệc đang làm bộ lơ đễnh để ngắm Lâm Uyển và sốt ruột muốn tới làm quen.

Lâm Uyển rất xinh đẹp. Điểm này hắn đã biết từ hồi còn choai choai, khi lần đầu tiên trông thấy cô.

Hồi ấy, bố đã dẫn hắn tới một bữa tiệc, chỉ cô bé đang ngồi ngây người ngoài ban công cho hắn xem rồi bảo:

- Con thử tới làm quen đi. Đứa bé kia có lực tinh thần siêu mạnh, nếu hai đứa có độ xứng đôi cao thì nó sẽ là vị hôn thê của con.

Cô thiếu nữ nhỏ nhắn kia mặc bộ váy trắng đoan trang, ngồi một mình bên biển hoa, nghiêng đầu chẳng biết đang ngẫm ngợi gì.

Nắng làm nhòe đi hình hài của cô, khiến cô trông đẹp như một yêu tinh, thậm chí hương hoa cũng trở nên thần bí vì cô.

Trái tim cậu thiếu niên Giang Dương Sóc bỗng chốc loạn nhịp.

Thí nghiệm cho thấy hai người có độ xứng đôi rất cao, đến tận 70%, là độ xứng đôi hiếm thấy thời nay.

Bố Giang Dương Sóc rất vui, mà chính hắn cũng thầm thấy vui sướng.

Nghe nói bố mẹ em ấy đều đã qua đời. Không sao, sau này mình sẽ chăm sóc em ấy.

Thuở ấy, cậu thiếu niên Giang Dương Sóc đã đỏ mặt nghĩ thế.

Nhưng chẳng hiểu sao khi thời gian thấm thoắt trôi qua, hai người lại ra nông nỗi hiện tại.

Giang Dương Sóc đẩy đám bạn đang nói đùa ra, cất bước lại chỗ Lâm Uyển.

- Anh nghe nói em xin được điều tới tổ nghiên cứu đặc biệt à?

Hắn vẫy phục vụ tới, lấy một ly nước trái cây, tiện tay đổi luôn ly rượu trên tay Lâm Uyển.

Tay Lâm Uyển tự dưng trống trơn, thức uống có nồng độ cồn thấp bị lấy đi, rồi lại được ấn cho ly nước trái cây.

Cô ngước lên mới phát hiện ra gã trước mặt mình.

Đó là lính gác duy nhất cô quen mấy năm qua, người từng là vị hôn phu của cô.

Tại bờ hồ ngát hương hoa, Lâm Uyển nhớ gã này từng nắm tay cô, thốt ra vô vàn lời có cánh.

Hắn từng hứa sẽ bầu bạn với cô dài lâu, sẽ kiên nhẫn chờ cô khỏi bệnh, trở thành một người bình thường.

Hắn còn nói sẽ không để cô gặp ác mộng như thời thơ ấu nữa, sẽ không để cô lẻ loi một mình. Hắn nói hai người sẽ nắm tay dìu nhau đi qua chặng đường rất dài.

Suýt thì Lâm Uyển đã tin.

Nhưng cách đây không lâu, gã này lại nắm tay một hướng đạo khác xuất hiện trước mặt cô.

Đúng như mọi người đoán trước, hai người vốn không phù hợp, chẳng chóng thì chầy cũng chia tay.

Vậy nên quan hệ ghép đôi của họ đã chấm dứt rồi mà nhỉ?

Lâm Uyển ngơ ngác à một tiếng, vẫn chưa phản ứng kịp.

Đúng lúc này, chẳng biết bọn xúc tu bò đi đâu mà lại truyền một số thông tin kỳ lạ vào não cô khiến cô mất tập trung.

- À phải, đúng là tôi vừa xin việc mới.

Lâm Uyển vừa trả lời vừa cố phân tích những thông tin trong não.

Giang Dương Sóc nhíu mày.

Vóc dáng lính gác rất cao, ánh đèn kéo dài bóng hắn bao trọn hướng đạo nhỏ nhắn trước mặt.

Hắn chống một tay lên tường, cúi xuống ngắm Lâm Uyển đang ngồi dưới bóng mình.

Trong màn đêm, đôi mắt Lâm Uyển lấp lánh như được sao trời điểm xuyết.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy lại không dành sự chú ý cho hắn.

Đôi mắt ấy ánh lên niềm phấn khích khó phát hiện, đang nghĩ tới chuyện khác.

Cô lại mất tập trung. Cô chẳng bao giờ dán mắt vào lính gác của mình như hướng đạo bình thường.

Đây là điểm Giang Dương Sóc ghét nhất ở Lâm Uyển.

Lâm Uyển luôn lơ đễnh, chẳng mấy hứng thú với những thứ hướng đạo nên chú ý, thậm chí chẳng chịu đặt vị hôn phu như hắn lên vị trí quan trọng nhất.

Nghĩ đến mối quan hệ tan vỡ của họ, Giang Dương Sóc cố nén bực nhắc:

- Dù chúng ta đã chấm dứt thì em cũng không cần làm vậy.

Giang Dương Sóc nhíu mày, đanh giọng khuyên:

- Lâm Uyển, em đừng có cố tình ngược đãi bản thân. Những khu ô nhiễm ở biên giới không phải là nơi một hướng đạo thích ứng nổi đâu.

- Không có, không phải vì anh đâu.

Lâm Uyển toan giải thích rõ ràng.

“Nó có lông xù, hình như tao từng sờ ở đâu rồi thì phải.”

Đột nhiên tiếng một xúc tu vang lên làm cô không khỏi phân tâm.

- Thứ gì có lông xù thế?

Lâm Uyển vô ý hỏi ra tiếng.

Giang Dương Sóc nhíu chặt mày lại.

- Ối, tôi xin lỗi, tôi không nói anh đâu.

Lâm Uyển xin lỗi hắn:

- Ý tôi là việc tới biên giới khảo sát nghiên cứu là chuyện tôi luôn muốn làm, không phải tôi đi vì bọn anh đâu.

Giang Dương Sóc nhíu mày nói:

- Cho dù em không chịu được mấy lời đồn đãi vớ vẩn thì cũng đừng có làm thế.

- Tuy chúng ta không còn quan hệ gì nữa nhưng em luôn có thể nhờ anh giúp đỡ nếu bị ức hiếp.

“Nó chẳng có bất cứ cảm xúc nào, tuy không phải vật sống nhưng ấm quá chừng!”

Lại một giọng xúc tu nữa vang lên.

Không phải vật sống mà lại ấm ư? Lạ thật, là cái gì vậy? Lâm Uyển lại bị phân tâm.

“Tao thấy hơi quen quen, nó không chỉ có lông xù đâu.”

“Mềm quá, sờ thích mê, lại còn đàn hồi nữa! Tao muốn sờ thêm một lát!”

“Trơn thật! Nó có lớp da mỏng, còn nổi rõ xương nữa này.”

Những tiếng nói liên tiếp vang lên trong đầu Lâm Uyển.

Không có cảm xúc, ấm áp, có lông xù, có tính đàn hồi, trơn...

Rốt cuộc chúng đã phát hiện thứ gì trong ống thông gió vậy?

“Mấy đứa bây có nghe tiếng nó kêu không?”

“Mày xàm quá, vật chết làm sao kêu được?”

“Nghe thấy, tao cũng nghe thấy. Ôi đáng yêu lắm, nghe như nó đang nhõng nhẽo ấy!”

“Chắc nó thích tụi mình á.”

“Thật không? Cho tao sờ tí coi.”

“Tao cũng muốn.”

“Tao cũng muốn.”

“Ê sờ đã thật, sướng muốn xỉu luôn bây ơi.”

“Tao sờ thấy ngọt nha.”

“Ngọt á? Tao thích đồ ngọt.”

“Ê xích ra miếng coi, tao muốn sờ thêm một lúc.”

Bọn nó cứ làm rộn lên thu hút hết sự chú ý của Lâm Uyển, khiến cô chẳng nghe lọt tai bất cứ câu khuyên nhủ chân tình nào của vị hôn phu cũ đang đứng trước mặt mình.