Xâm Lấn

Chương 31



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Lâm Uyển phát hiện càng đi sâu vào khu ô nhiễm thì bọn quái vật càng trở nên bình thường.

Không phải là bình thường về ngoại hình mà là tinh thần bọn chúng có xu hướng ổn định và trưởng thành một cách lạ thường. Ổn định đồng nghĩa với có khả năng suy nghĩ logic và phản tư tốt hơn. Điều này buộc Lâm Uyển phải thận trọng hơn.

Cuộc sống của bọn quái vật ở đây cũng rất trật tự, như thể chúng đang sống trong thế giới này theo một cách thức đặc biệt thuộc về riêng chúng.

Thậm chí Lâm Uyển còn cảm thấy sống ở đây cũng không tệ lắm.

Một con méo đi tới chỗ Lâm Uyển.

Gã mang thân hình đàn ông rất chuẩn và hoàn hảo, mặc bộ âu phục được may vừa người.

Nhưng cái đầu lại có hình kim tự tháp làm bằng kim loại mảnh và cao, làn da người và phần kim loại rỉ sét hoà vào nhau nơi cổ.

Trên đỉnh kim tự tháp nhọn hoắc có một con mắt ngoại cỡ đang mở thao láo. Con mắt kia hấp háy, nhìn xuống Lâm Uyển đang ngồi ven đường.

- Sao trông cô hơi khác bọn tôi nhỉ?

- Đâu có, ông nhìn nhầm rồi, chúng ta giống nhau y chang mà.

Lâm Uyển đáp chắc nịch và tỉnh bơ.

Dọc đường đi, cô đã tìm ra phương thức đối phó với chúng.

Thể tinh thần xúc tu lặng lẽ lẻn ra ngoài kết nối với não bộ của bọn méo, xâm lấn thế giới tinh thần chúng.

Tuy cái đầu hình kim tự tháp của gã này trông rất quái lạ nhưng bên trong lại có tư duy và cảm xúc, hễ có mấy thứ này thì có thể giao tiếp và ngấm ngầm tác động.

Mặt gã méo lộ vẻ hoang mang, dường như gã nhìn thấy Lâm Uyển cũng có chiếc đầu hình kim tự tháp không khác gì mình.

Gã chớp con mắt độc nhất, nhanh chóng mỉm cười nói:

- Mong cô đây lượng thứ, tôi đã nhìn nhầm rồi.

- Xin hỏi vì sao cô lại ngồi đây? Cô có cần giúp gì không?

Con mắt ngoại cỡ duy nhất trên đỉnh kim tự tháp ánh vẻ dịu dàng.

- Không có gì, tôi chỉ thấy hơi đói.

Lâm Uyển trả lời.

Cô rất có kinh nghiệm trà trộn vào đám đông, dù là loài người hay loài méo thì cũng như nhau.

Càng thản nhiên và tùy ý thì càng khiến đối phương buông lỏng cảnh giác và khó lòng để ý tới điểm khác biệt của mình.

Cô đã vào khu ô nhiễm số 5 ngót hai mươi tiếng đồng hồ mà chỉ ăn một lát bánh bé Mục nướng, trong khi đó lại phải chạy ngược chạy xuôi và sử dụng tinh thần lực hết công suất thành thử ra thấy đói khá nhanh.

“Kim tự tháp” tự dưng móc đâu ra một chiếc túi giấy, đưa cho Lâm Uyển.

Cô nhận chiếc túi giấy kia, mở ra thì thấy bên trong có một cái màn thầu mềm xốp nóng hầm hập đang bốc khói, chính giữa còn có một chấm đỏ trông rất đáng yêu.

Lâm Uyển bửa thử, thấy không khác gì đồ ăn của loài người bèn nhón một miếng, phát hiện nó khá ngon, vì thế nói:

- Cảm ơn ông.

“Kim tự tháp” cười tít mắt, lịch sự chào tạm biệt cô.

“Ăn được thiệt hả?”

“Khá ngon là đằng khác.”

“Cho tao nếm thử với.”

“Tao đói!”

“Kim Tự Tháp tốt bụng ghê.”

“Sau này hãy gọi gã là Ngài Kim Tự Tháp đi.”

Cứ đi rồi dừng mãi, rốt cuộc Lâm Uyển cũng vào đến tâm xoáy nước.

Hóa ra vùng sáng rực giữa xoáy nước mà cô nhìn thấy lúc đứng trên cao là một tòa cung điện khổng lồ.

Cung điện tuy cổ kính như lại tràn ngập không khí công nghệ cao, là sự tổng hoà của các yếu tố vật tổ (totem) với kỹ thuật xây dựng tân tiến.

Bức tường bên ngoài có cấu tạo sáng loáng như gương, cao vút tận mây, bên trên có một máy dò bức xạ hình mắt người đang chạy qua lại.

Cổng chính bề thế trang nghiêm, mái ngói lưu ly lộng lẫy, phần góc mái cong vút như chim sải cánh, cột trụ sơn son cao lớn uy nghiêm, bên trên gắn chi chít vũ khí xung điện tử hòng tiêu diệt kẻ xâm nhập bất cứ lúc nào.

Đừng nói là một mình Lâm Uyển mà dù là một đội lính gác cũng khó lòng vượt qua bức tường này.

Nhưng đây là “Trụ” – nơi duy nhất có chìa khóa.

Lâm Uyển ngồi xổm gần cổng chính “cung điện”, quan sát bọn quái vật ra vào.

Phần lớn đám quái vật đi qua cổng đều có chiếc đầu kim loại với hình dáng đa dạng. Cách chúng ra vào rất khác lạ, chỉ cần đứng yên trước cổng chính một lát là cơ thể sẽ lóe sáng rồi biến mất ngay tại chỗ.

Thỉnh thoảng có một đầu kim loại dùng dây thừng dắt một đàn méo đủ kích cỡ vào.

Dù là quái vật khổng lồ cao mấy mét, hay một con méo xíu xiu bằng nắm tay, hễ tới đây đều như mất hồn lạc vía. Lũ khốn kiếp hung ác đó ngoan ngoãn chịu trói thành hàng, dắt tới trước cổng chờ một lát, sau đó cơ thể chúng sẽ lóe sáng và đồng loạt biến mất.

Lâm Uyển nhìn đám quái vật biến mất trước cổng chính, tự hỏi mình phải làm sao để lẻn vào trong.

Cô chợt nhớ tới anh lính gác kia, chắc con cá bự đã vào trong rồi nhỉ?

Ơ, lạ ghê, rõ ràng anh là lính gác, chí ít cũng là một con cá voi sát thủ, sao mình cứ quen miệng gọi anh là con cá bự vậy ta?

Bấy giờ, Lâm Uyển thấy một bóng dáng quen quen xuất hiện trước cổng.

Gã méo đầu kim loại mặc âu phục vừa xuất hiện ngoài cổng cung điện.

Gã đứng đó nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, rồi tức tốc đi về phía trước.

“Ủa, cái gã cho màn thầu kìa!”

“Là Ngài Kim Tự Tháp!”

“Qua coi ngài ấy đang làm gì đi.”

Đám xúc tu từng ăn đồ người ta cho vui vẻ bò dưới đất.

Bọn chúng đọc được một loại cảm xúc rõ mồn một. Tất cả những câu nói lặp đi lặp lại và sự sốt ruột tiết ra từ tầng ý thức bên ngoài đều bị đám xúc tu tiếp nhận và truyền vào não Lâm Uyển.

“Mèo của Bệ hạ bị ốm rồi.”

“Bệ hạ buồn lắm.”

“Cần phải giải quyết chuyện này.”

“Biết đi đâu tìm bác sĩ thú y bây giờ?”

Lâm Uyển tức khắc nảy ra một kế.

Ngài Kim Tự Tháp đang lẩm bẩm dừng bước.

Gã thấy Lâm Uyển đứng trước mặt mình.

Con mắt to duy nhất trên đỉnh kim tự tháp thoáng đờ ra, sau đó gã từ từ nhận ra cô, bèn cong mắt, mỉm cười hiền hòa chào:

- Là cô à? Thưa cô, chúng ta lại gặp mặt. Sao cô lại ở đây?

Lâm Uyển trả lời:

- Tôi là bác sĩ thú y, biết cách khám bệnh cho mèo.

Cô nói rất bình thản điềm tĩnh, nghiêm túc và đáng tin đến không thể nghi ngờ, dù không thèm giải thích đầu đuôi gì.

“Kim Tự Tháp” chớp chớp mắt, quả nhiên không nghĩ nhiều mà phấn khích túm lấy tay Lâm Uyển lắc liên hồi.

- Thế thì may quá, mèo của Quốc vương bệ hạ đang bị ốm, xin cô hãy giúp chúng tôi với.

Quốc vương bệ hạ là ai? Lâm Uyển đâu có biết, nhưng tóm lại cứ vào cung điện là đủ rồi.

“Ngài Kim Tự Tháp” dẫn Lâm Uyển đi tới trước cổng chính cung điện. Gã nắm hờ tay Lâm Uyển, sau đó một luồng ánh sáng chói lòa xẹt qua.

Đến khi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.

Bọn họ đã vào trong cung điện.

Hoàng cung còn rộng rãi tráng lệ hơn Lâm Uyển tưởng, đến độ dùng từ xa hoa cũng không đủ để hình dung với mái vòm cao chót vót, những cây cột được chạm khắc từ ngọc bích và nền nhà dát vàng.

Cây cối trong vườn đều là đồ nhân tạo.

Lá cây chạm khắc từ ngọc bích, điểm xuyết thêm hoa bằng đá quý. Ngay cả còn chim bói cá máy đậu trên ngọn cây cũng được phủ một lớp sapphire. Khi có ai đi ngang qua, nó sẽ há mỏ hót vang những khúc ca tuyệt diệu.

Đám xúc tu phấn khích mò mẫm khắp nơi, nhưng không lâu sau đã quay lại.

“Chẳng có mấy vật sống.”

Chúng buồn bã than.

Đám xúc tu chỉ cảm nhận được thế giới tinh thần. Trong mắt chúng, thế giới tinh thần dồi dào cảm xúc mới rực rỡ muôn màu.

Còn với chúng mà nói, dẫu đám cây cỏ hoa lá làm bằng đá quý hiếm đến mấy, con chim bói cá máy hót hay cỡ nào thì cũng chỉ là những vật chết không màu sắc.

Cả cung điện khổng lồ lạnh lẽo này chỉ có vài con méo đang bơi, theo ý chúng thì vô cùng đơn điệu nhàm chán.

- Cô thích đi đâu cũng được, trừ tòa nhà kia ra.

Ngài Kim Tự Tháp vừa đi vừa chỉ tòa nhà mái vòm lộng lẫy cao chót vót cho Lâm Uyển xem:

- Đó là nơi Quốc vương bệ hạ nghỉ ngơi, không được phép tùy tiện làm phiền.

Lâm Uyển “ồ” một tiếng, nhớ kỹ nơi đó.

Thật ra cũng không cần cố nhớ, vì tòa nhà đó trông rất bắt mắt. Nó giống như một chiếc lồng chim khổng lồ cao vút tận trời, chẳng qua được trang trí lộng lẫy hơn thôi.

- Còn nữa, cô không được tùy tiện tới gần cổng chính nếu không có tôi dẫn đi.

Gã dặn Lâm Uyển chú ý an toàn:

- Cổng sẽ giết chết cô.

Lâm Uyển hỏi:

- Thế nếu tôi muốn ra ngoài thì sao?

- Sao cô lại muốn ra ngoài?

Gã chớp chớp con mắt lộ vẻ thắc mắc, rồi ôn tồn nói:

- Cô đã vào được đây thì còn muốn ra ngoài làm gì? Trong này cái gì cũng có, đúng là thiên đường lý tưởng.

“Tao cứ tưởng chỗ này thú vị lắm cơ.”

“Hóa ra chẳng khác gì Tháp Trắng.”

“Xí, bánh bao cũng dở ẹt.”

“Mau kiếm chìa khóa rồi chạy lẹ đi.”

“Ớ, coi tao tìm thấy gì nè...”

Đang lải nhải, đám xúc tu lặng lẽ bò đi.

Kim Tự Tháp dẫn Lâm Uyển đi vào một căn phòng.

Căn phòng kia rộng thênh thang và trống hơ trống hoác, ngoại trừ cửa sổ và cửa ra vào thì chỉ có bốn vách tường trắng toát nhẵn nhụi, không có bất cứ món đồ nội thất nào ngoài cái ổ mèo bằng lụa quá sức sang trọng đặt ngay giữa sàn.

Một con mèo đen bé xíu đang rúc trong góc phòng. Căn phòng trống trải trắng toát khiến nó rất bất an. Thấy có người vào, nó lập tức xù lông và co rúm người lại.

Điều làm Lâm Uyển bất ngờ là con mèo ấy là mèo thật. Nó không phải là một con méo hay máy móc nhân tạo, mà là một con mèo con bình thường ngoài thế giới thực.

- Bệ hạ thích con mèo này lắm.

Ngài Kim Tự Tháp đứng trước cửa, đưa tay chống cằm, nói với khuôn mặt lộ vẻ phiền muộn:

- Nhưng hình như nó rất sợ chúng tôi, từ khi tới đây nó chưa ăn được bao nhiêu.

Lâm Uyển ngồi xổm xuống gần con mèo đen, duỗi một ngón tay ra.

Đứa nào muốn đi?

Đám xúc tu ồn ào một lúc rồi hăm hở bò lên trước.

Mèo đen nhanh chóng cảm thấy thoải mái khi được đám xúc tu vuốt ve rất điệu nghệ. Cổ họng nó bật ra tiếng khò khè, xoay cái bụng mềm trắng nõn về phía Lâm Uyển.

Lâm Uyển gãi cằm nó rồi bế nó lên.

- Ôi chao, tài năng của cô thật khiến người ta kinh ngạc.

Kim Tự Tháp buông lời tán dương từ tận đáy lòng.

- Nó cần đồ ăn không bỏ muối, nước sạch, và một cái ổ có thể ẩn nấp.

Lâm Uyển nghiêm túc kê hàng loạt đơn thuốc:

- Căn phòng này quá rộng, phải chuyển nó sang phòng nhỏ hơn, chuẩn bị vài cái kệ leo trèo phù hợp với mèo con và cả trụ mài móng nữa...”

Kim Tự Tháp gật lia lịa, lấy giấy bút ra ghi chép cẩn thận rồi vội vã đi giải quyết, bỏ Lâm Uyển lại một mình với con mèo kia.

Lâm Uyển ôm con mèo con đang thở khò khè đi dạo loanh quanh trong vườn hoa cung điện.

Không có ai can thiệp vào hành động của cô. Tụi méo đầu kim loại hễ thấy con mèo trong tay cô cũng dừng bước, nở nụ cười hiền hòa nói:

- Ôi, là mèo của Quốc vương bệ hạ.

- Cuối cùng nó cũng chịu nghe lời.

- May quá, bệ hạ không phải buồn nữa rồi.

Nghe chúng nói cứ như thể con mèo này mới là cái rôn vũ trụ, chứ còn việc lai lịch Lâm Uyển có gì kỳ lạ không hay tại sao một kẻ ngoại lai như cô bất ngờ vào được đây đều hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới một khi cô có thể dỗ dành con mèo này.

Biết tìm “Trụ” ở đâu trong cung điện mênh mông này đây?

Lâm Uyển từng hỏi bé Mục “Trụ” trông thế nào.

Bé Mục lộ vẻ bối rối đáp:

- Em cũng không biết tả sao nữa. Tóm lại là nó siêu to, chạm trời đụng đất, chị chỉ cần nhìn một cái sẽ biết ngay nó là “Trụ”.

Lâm Uyển đi lang thang vô định trong khu vườn chứa đầy đá quý, cố tìm kiếm cái thứ siêu to, chạm trời đụng đất, nhìn một cái là biết ngay kia.

Nhưng cô không thấy sinh vật nào đặc biệt to lớn và bắt mắt cả.

Thỉnh thoảng cô lại bắt gặp cảnh một “Đầu Kim Loại” dắt một hàng méo đờ đẫn đi ngang qua mình, không rõ là đi đâu.

Khi một đầu kim loại nhỏ có cái đầu hình lập phương tung tăng dắt một hàng méo lướt ngang Lâm Uyển, đám xúc tu đột nhiên phấn khích, thi nhau thọt cô.

Lâm Uyển ngẩng lên nhìn, thấy một khuôn mặt quen thuộc trong hàng méo bị trói bằng dây thừng kia.

Là anh lính gác đó.

Nghê Tễ đã vào đây trước cô, không biết làm sao anh lại lẻn vào được. 

Lúc này, anh khoác một bộ xương kỳ lạ lên người, trông giống khung xương của một loài cá nào đó chưa tiến hóa hẳn đã ngừng đột ngột, vặn vẹo méo mó và lòi lởm chởm.

Dù Nghê Tễ khoác bộ xương trắng kỳ lạ đó lên người, Lâm Uyển chỉ nhìn một cái đã biết anh là con người.

Nhưng “Đầu kim loại lập phương” cứ như bị mù, không thể phân biệt được anh với bọn méo.

Đám xúc tu chỉ về hướng đó bàn tán.

“Nhìn kìa, là bé Cá.”

“Sao? Bé Cá cũng ở đây á?”

“Tao tia thấy nó lâu rồi!”

“Tao phát hiện đầu tiên nhé.”

“Tao muốn qua sờ nó miếng.”

Lâm Uyển chớp mắt với Nghê Tễ đang đứng lẫn trong hàng quái vật nhưng anh lại ngơ ngác đi ngang qua như hoàn toàn không quen biết cô.

Song khoảnh khắc họ lướt qua nhau, anh thình lình vặn vẹo cổ tay đang bị trói.

Một bàn tay thần kỳ thoát khỏi dây thừng, nhét thứ gì đó vào bàn tay đang ôm mèo của Lâm Uyển.

Lâm Uyển thực sự không biết anh đã làm điều đó như thế nào. Cô không ngờ trên đời lại có người làm được một động tác linh hoạt như vậy.

Thậm chí còn chẳng đến một giây, anh lính gác vừa đi ngang đã dúi một hình tròn lạnh ngắt vào tay cô.

Đến khi Lâm Uyển tỉnh táo lại, ngoái đầu nhìn anh thì tay lính gác đã quay về với sợi dây thừng trói anh. Tay anh vẫn bị trói nghiến như thể chưa từng rút ra bao giờ.

Anh lính gác cao gầy nhìn cô qua bộ xương cá bợt bạt lởm chởm, rồi bình tĩnh nhìn về phía tòa nhà mái vòm khổng lồ ở giữa sân.

Lâm Uyển lặng lẽ vuốt ve hình tròn nhỏ giấu trong lòng bàn tay, có cảm giác nó giống một thiết bị cảm biến nhân tạo dùng để mở cửa, chắc nó có tác dụng mở khóa cửa nào đó.

Đi tới chỗ chiếc lồng chim chạm trời đụng đất nơi Quốc vương đang ngủ say, mở cửa ra và vào trong đó tìm kiếm chìa khoá.

Tại sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Khắp sân chỉ có mỗi tòa nhà ấy vời vợi chạm mây thôi mà.

Nếu muốn tìm thứ gì cao tới mức chạm trời đụng đất thì rất có thể chính là tòa nhà đó.

- Ý anh ấy là muốn chị đi vào trong tòa nhà kia tìm chìa khóa hả?

“Chắc là vậy á.”

“Hay để em đi theo sờ anh ấy để xem có phải anh ấy nghĩ vậy thiệt không nha.”

“Tao cũng đi.”

“Tao nữa.”

“Đừng có chạy lẹ dữ vậy, chờ tao với coi!”