Xâm Lấn

Chương 32



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Lâm Uyển lại chỗ tòa nhà trắng kia, tới gần mới thấy nó cao đến mức nào.

Cô đứng dưới chân tường ngẩng đầu nhìn lên nhưng gần như không thể thấy nóc nhà.

Sao trời ở đây còn lấp lánh hơn, những đốm màu trên trời xoay chầm chậm, tụ thành các vòng xoáy li ti.

Dưới bầu trời đầy sao, bức tường trắng loáng như làm bằng sứ mang cảm giác hơi thánh khiết và trang nghiêm.

Con mèo nhỏ luôn ngoan ngoãn nép vào lòng Lâm Uyển sợ hãi thứ gì đó trong tòa nhà này. Nó xù lông, bắt đầu giãy giụa điên cuồng.

Lâm Uyển bèn thả nó xuống cho nó tự đi.

Bốn bề xung quanh rất yên tĩnh, không có bất cứ sinh vật vào. Thể tinh thần của Lâm Uyển đi thăm dò, phát hiện bức tường trước mặt chặn cô lại.

Lần đầu tiên Lâm Uyển có cảm giác đó.

Nó giống như một tấm chắn có thể chặn thể tinh thần lại. Ấy không phải là một tấm khiên cứng, mà là vũng keo sền sệt làm bọn xúc tu sa lầy, chẳng những di chuyển rất khó khăn mà nhận thức cũng trở nên hỗn loạn.

Nhưng Lâm Uyển vẫn lờ mờ biết trong kia có một thể tinh thần to lớn, lớn đến mức khổng lồ.

Có vẻ thứ sống trong tòa nhà này đã phát hiện ra sự thăm dò của Lâm Uyển, nó thoáng phấn khích sau tấm chắn dày.

Lâm Uyển vươn tay khẽ chạm vào bức tường trắng như sứ để gửi lời chào.

Trên tường có một cánh cổng đóng kín, bên trên khắc nhiều bức tranh cổ.

Đó là những bức bích hoạ về biển cả với những nét cong đơn giản để tả biển, con tàu, quái vật và thần linh. Bức tranh kể lại câu chuyện thần bí xảy ra trên biển thời xa xưa.

Nhưng ổ khóa trên cánh cửa lại là loại khóa cảm ứng tân tiến.

Lâm Uyển lấy hình tròn Nghê Tễ đưa cho cô ra, khẽ chạm vào vị trí ổ khóa.

Cánh cửa trắng khẽ kêu bíp, rồi từ từ mở ra, hé lộ thế giới tăm tối bên trong.

Bọn xúc tu chen nhau đi vào, xưa nay chúng rất to gan, không biết sợ là gì.

Lâm Uyển cũng không sợ. Cô đưa tay đẩy cánh cửa nặng nề ra, chậm rãi đi vào trong bóng tối bí ẩn.

Phía sau cánh cửa có một cầu thang từ từ kéo dài lên trên, Lâm Uyển vịn vách tường lạnh lẽo, bước lên bậc thang.

Cô chợt cảm thấy nơi này khá giống Tháp Trắng, vì trong Tháp Trắng cũng có vô số cầu thang so le và bao quanh, nối nhau kéo dài vô tận đến đỉnh tháp như thế này.

Có điều Tháp Trắng to hơn, bao phủ một vùng rộng lớn, gần như chưa từng có ai đi lên đỉnh tháp.

Phải mất một lúc men theo cầu thang đi lên, Lâm Uyển mới thấy chút ánh sáng.

Mái vòm được làm bằng kính đón lấy ánh sao trên cao  rọi xuống mái nhà, tạo ra khung cảnh mờ ảo bên trong.

Toà nhà trống trơn, ngoài cầu thang so le thì chỉ có một “cây đại thụ” khổng lồ, hoặc nói đúng hơn là một “cây cột” khổng lồ.

Lâm Uyển không biết phải miêu tả sinh vật này thế nào.

Nói chung, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Uyển đã biết cái thứ “chạm trời đụng đất, vô cùng to lớn, nhìn một cái là biết” mà bé Mục nói là gì.

Không còn nghi ngờ gì nữa, “Trụ” mà cô phải tìm đang sờ sờ ngay trước mắt.

Nó như cây cột cao vòi vọi chống đỡ thế giới này. Thân cột do vô số cánh tay trắng muốt quấn vào nhau tạo thành.

Xuôi xuống dưới, những bàn tay bợt bạt xòe ra, cắm sâu vào lòng đất. Hướng lên trên, vô số bàn tay bám nhau leo lên, vươn tới bầu trời.

Lâm Uyển nhớ lại lời lính gác nói.

Bất kể là tay, tóc, hay mắt, chỉ cần là thứ lấy từ trụ thì đều có thể mở cánh cửa ra khỏi khu ô nhiễm.

Lúc đầu Lâm Uyển không hiểu lắm, nhưng giờ nhìn những cánh tay đang quấn lấy nhau, cô mới vỡ lẽ việc đánh cắp một phần cơ thể của trụ là sao.

Lâm Uyển bắt đầu bám vào gầm cầu thang leo xuống. Điều này không hề dễ dàng với cô nhưng cô vẫn xuống đến tầng cuối cùng.

Tiếp cận cây cột khổng lồ bợt bạt chìm trong ánh sao kia.

Trên phần thân khổng lồ của “Trụ” có một khuôn mặt người bị nung chảy.

Khuôn mặt có đường nét hiền hòa, vẻ mặt điềm tĩnh, không rõ là nam hay nữ, cụp mi như đang ngủ.

Bà hoặc ông nọ có một mái tóc bạch kim xoăn dày. Mái tóc dài buông xõa hòa quyện hoàn hảo với thân cột cao, nếu để ý kỹ sẽ thấy những sợi tóc đó cũng do vô số cánh tay mảnh dài hoá thành.

Ánh sao tụ lại trên khuôn mặt trắng toát kia khiến nó đẹp kỳ dị đến ghê người.

Lâm Uyển đứng dưới chân cột, ngẩng lên nhìn con quái vật khổng lồ chống đỡ đất trời và mặt người đang ngủ say bên trên cột.

Bất chợt, một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên từ đâu đó.

Thế rồi đôi mi dài màu bạch kim trên khuôn mặt người khổng lồ từ từ mở ra. Cặp mắt kẻ nọ sáng rực như sao trời trên mái vòm với đủ loại màu sắc rực rỡ.

Bà ta cúi xuống nhìn Lâm Uyển nhỏ bé đứng dưới đất.

– Ơ, hoá ra là một hướng đạo.

Khuôn mặt xinh đẹp kia nở nụ cười, đôi mắt rực rỡ đượm vẻ dịu dàng.

– Lâu lắm rồi ta chưa gặp hướng đạo, thật bùi ngùi biết bao.

Lâm Uyển có cảm giác vài cái tay dài màu bạch kim vươn về phía mình, khẽ chạm vào bọn xúc tu.

Chúng chạm hờ nhau một cách lịch sự như để chào hỏi.

Vừa chạm nhẹ, thể tinh thần của hai bên đã nhanh chóng trao đổi qua tầng ý thức bên ngoài, đạt được hiểu biết cơ bản về nhau.

Bọn họ giống như hai sinh vật mạnh mẽ vừa lặng lẽ thăm dò đối phương, vừa duy trì lá chắn kiên cố hòng ngăn đối phương thừa cơ đâm thủng lớp phòng ngự của mình một cách dễ dàng.

– Còn nhỏ mà mạnh thế, thật là đáng yêu.

Mặt người để tóc bạch kim mỉm cười hiền hòa nói:

– Hóa ra vì ngươi đến nên ả ta mới thức giấc, ta còn đang lấy làm lạ vì sao ả ta lại đột nhiên dậy sớm.

– Không ngờ đã bao năm trôi qua mà trên đời vẫn còn sinh linh như ngươi tồn tại, ta không biết mình có nên thấy vui không nữa.

Nói xong vài lời khó hiểu, bà ta dò hỏi:

– Ngươi vào đây để làm gì?

– Tôi muốn lấy chìa khóa.

Lâm Uyển trả lời bà ta:

– Chìa khóa để ra khỏi đây.

Đôi hàng mi bạch kim rủ xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, khoan dung nhìn Lâm Uyển một lúc.

Một sợi tóc bạch kim duỗi ra trước mặt Lâm Uyển. Sợi tóc ấy là một cánh tay mảnh dài mềm mại, phía trước có một bàn tay cử động.

Sợi tóc tự động rụng trước mắt Lâm Uyển, rồi bàn tay nhỏ trắng toát kia cũng đứt lìa, lăn tới bên chân Lâm Uyển.

Đó là một bàn tay đẹp, cũng thanh thoát và xinh xẻo như ngàn vạn bàn tay khác trên người “Trụ”..

Sau khi bàn tay đứt lìa, nó đông cứng lại thành một thứ gì đó rắn chắc và láng mịn như ngọc, giống một tác phẩm nghệ thuật làm bằng gốm sứ. Hình hài như lan, trắng muốt tựa ngọc, im lặng nằm bên chân Lâm Uyển.

Lâm Uyển nhặt “bàn tay” xinh đẹp như ngọc lên, cầm trong tay.

Nó lạnh lẽo, tỏa sáng rực rỡ.

– Cảm ơn.

Lâm Uyển nói.

Cô mấp máy môi, thấy mình vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với người trước mặt nhưng đám xúc tu đột nhiên trở nên cảnh giác và kích động, đổi sang tư thế phòng thủ.

Không biết từ bao giờ, phần rễ của “Trụ” đã nhuốm đen. Màu đen dày đặc kia lan rộng, nhanh chóng phủ lên trên.

– Ả tới rồi.

Mặt người khổng lồ cười ngượng ngùng:

– Ngươi phải chạy nhanh một chút, nếu không…

Còn chưa kịp dứt lời, đôi mắt đã nhắm nghiền, che phủ ánh sáng rực rỡ trong mắt. Khuôn mặt im lặng biến thành một bức điêu khắc tĩnh, nụ cười hiền hòa vẫn vương trên khoé môi.

Như thể thứ sắp xuất hiện chỉ là nhỏ em gái nghịch ngợm của bà ta, như thể câu cuối cùng nhắc cô phải chạy nhanh một chút chẳng qua chỉ là một câu đùa râu ria.

Nhưng Lâm Uyển biết có chuyện gì đó rất nguy hiểm sắp sửa ập đến, cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Cô không nói một lời, quay lưng bỏ chạy.

Có đôi khi Lâm Uyển thấy tư duy logic của mình kém nhạy bén hơn trực giác nhiều.

Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chân cô đã nhấc lên và bắt đầu chạy.

Sau lưng cô, màu đen dày như mực từ từ lan khắp mọi phía, chậm rãi nhuộm đen những cánh tay trắng toát trên thân “Trụ”.

Lâm Uyển cầm “chìa khóa” chạy như bay, không dám ngoái lại nhìn lần nào nhưng cô biết có vô số bàn tay đen đang đuổi theo mình.

Những bàn tay đen mềm ấy có thể vươn dài vô tận, lần lượt rời khỏi thân cột khổng lồ.

Mới đầu chúng di chuyển thong thả như vừa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say, nhưng nhanh chóng trở nên linh hoạt và hung hăng, bao phủ khắp mặt đất, lan lên cầu thang như thủy triều ập đến.

Chúng cười nói vui vẻ. Tay nào tay nấy đều vừa chạy vừa cười hân hoan thể hiện niềm vui vô hạn.

Xúc tu của Lâm Uyển có thể cảm nhận được những cảm xúc chân thành và mãnh liệt của chúng – muốn bắt được cô, sở hữu cô, giữ cô lại bên cạnh chúng vô cùng mạnh mẽ và thuần túy.

Lâm Uyển chạy rất nhanh. Cô cảm thấy chân mình như bay lên, máu ồng ộc chảy trong huyết quản còn tim thì đập dữ dội cứ như hồi còn bé xíu cô cũng từng trải nghiệm cảm giác chạy nhanh và tim đập nhanh thế này ở đâu đó rồi.

Ngày càng nhiều xúc tu của Lâm Uyển từ từ tỉnh lại trong chốn nghỉ thần bí của chúng.

Bọn xúc tu lao ra sau Lâm Uyển, chạm vào những bàn tay đen đang đuổi theo cô.

Cảm giác đau đớn truyền vào não cô chứng tỏ bọn xúc tu đã bị thương, đồng thời chúng cũng làm đối phương bị thương.

Nhiều mảnh ký ức lộn xộn không thể diễn tả trộn lẫn trong đó, truyền lung tung vào đầu Lâm Uyển.

Cô chạy một mạch dọc cầu thang xoắn ốc xuống dưới.

Bóng đen dày đặc lan rộng đuổi sát theo sau, điên cuồng muốn bắt lấy cô, bao trùm cô.

Cuối cùng trước mắt cô cũng le lói một tia sáng do cánh cửa trắng toát kia còn mở toang.

Có cảm giác bàn tay đen sắp chạm vào mặt và vai mình, Lâm Uyển ra sức lao về phía khe hở sáng kia rồi lăn ra ngoài.

Tầm nhìn hỗn loạn, bụi bay mù mịt, bốn bề sáng rực.

Ra được rồi.

Sau hồi thở gấp, Lâm Uyển phát hiện mình đã ngã vật ra đất, vẫn ôm khư khư “chìa khóa” hình tay người trong lòng.

Cánh cửa trắng kia từ từ đóng lại trước mắt cô. Vô số bàn tay đen cố vươn ra vì không cam tâm nhưng chúng không sao thoát được.

May mà cô cách cửa không xa, may mà cô trốn kịp, cuối cùng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc sắp bị đám tay đen ùn ùn xông tới túm lấy thì vừa lăn vừa bò ra khỏi cánh cửa.

Lâm Uyển nằm dưới đất, liếm môi nhìn khe hở trên cánh cửa khép lại, liếm môi, thấy mình cũng giỏi phết.

Tuy đám tay đen kia đã bị nhốt nhưng Lâm Uyển đoán chúng vẫn còn lối thoát khác, song chí ít trận này cô thắng.

Trước nay, những thể tinh thần Lâm Uyển từng gặp đều có vẻ nhỏ bé và đáng yêu hơn của cô.

Chúng nhiều ít gì cũng khiến Lâm Uyển thấy hơi cô độc, không thấy hứng thú cho lắm, ngoại trừ vùng biển sâu và con cá bự sống ở trong đó.

Đây là lần đầu tiên cô gặp thể tinh thần khổng lồ và mạnh mẽ hơn mình.

Hơn nữa cô còn thắng nó, vào nhà nó oanh tạc rồi trốn thoát thành công.

Khi đánh giáp lá cà với những cánh tay đen kia, cô nhác thấy một thế giới mênh mông rộng lớn hơn.

Hóa ra trên đời còn có thứ gì đó rộng lớn như thế.

“Sau này mình sẽ còn mạnh nữa.” Lâm Uyển nghĩ.

“Kích thích quá!”

“Hình như tụi kia muốn ăn thịt bọn mình.”

“Hả? Tao nghĩ là tao muốn ăn thịt tụi nó.”

“Mày bạ gì cũng đòi ăn.”

“Không sợ no chết hay gì.”

“Đừng nghỉ ngơi, vẫn chưa an toàn đâu.”

Tuy bọn tay đen không đuổi theo cô ra ngoài nhưng tiếng báo động chát chúa đã vang khắp cung điện.

– Báo động! Báo động!

– Có kẻ vừa đánh cắp cánh tay Quốc vương.

– Báo động! Báo động!

– Có kẻ vừa đánh cắp cánh tay Bệ hạ.

Hóa ra “bà ta” chính là Quốc vương bệ hạ? Thế mà cô còn tuởng bà ta là tù nhân bị nhốt trên trụ.

Vô số con méo đầu kim loại nối đuôi nhau xuất hiện, con mắt duy nhất trên đầu chúng lóe đỏ, chúng giận dữ lùng sục khắp khu vườn và những tòa nhà.

Toà cung điện khổng lồ có cây cối sum sê và vô số phòng ốc.

Lâm Uyển ôm chiếc ba lô chứa “tay Quốc vương bệ hạ” bò ra khỏi bụi cây có lá trong suốt như pha lê, lẻn vào một tòa nhà có vô số lối đi giao nhau.

– Phải bắt được tên trộm kia!

– Phải bắt được tên trộm kia!

– Nó làm Bệ hạ bị thương.

– Nó làm Bệ hạ bị thương.

Một nhóm vệ binh vũ trang đầy đủ chạy dọc hành lang.

Lâm Uyển núp sau huyền quan tránh bọn chúng.

Khắp tầng trên và tầng dưới đều có đám vệ binh kim loại.

Chúng hành động nhanh nhẹn, cực kỳ tức giận và chuyên chú, khăng khăng đòi bắt “kẻ trộm” kia cho kỳ được nên cô không dễ gì tránh né.

Có rất nhiều lần Lâm Uyển nghĩ mình sẽ không chạy thoát nổi.

Từ nhỏ cô đã hiểu ra một sự thật là trên đời có nhiều chuyện bất toại ý, không phải cứ cố gắng hết sức là sẽ có được điều mình muốn.

Chẳng hạn như hồi nhỏ cô không thích sống trong Tháp Trắng nhưng cũng chỉ dám lẻn ra ngoài một lúc rồi cuối cùng vẫn phải quay về.

Chẳng hạn như trước kia cô từng muốn làm một người bình thường và đã cố gắng hết sức song người ta vẫn coi cô là quái vật, những cảm xúc cô nhận được từ họ luôn tràn ngập ghê tởm u tối.

Lâm Uyển mê mải chạy, trốn hết chỗ này đến chỗ kia. Bọn xúc tu cảnh báo cô rằng đâu đâu cũng có kẻ thù, chúng đang ùn ùn kéo tới từ bốn phía.

Nếu bị bắt và mắc kẹt lại đây thì sao?

Lâm Uyển bắt đầu cân nhắc vấn đề này.

Chắc là sẽ bị đưa cho đám tay đen kia rồi biến thành một con quái vật.

May mà cô vốn đã là quái vật.

Thế nên không sao hết, sống ở đâu mà chẳng vậy, chắc sống ở đây cũng không khác mấy.

Nhưng Lâm Uyển vẫn cứ thấy tiêng tiếc.

Cô những tưởng gặp lúc nguy hiểm khốn cùng thế này, chí ít cô cũng được nếm trải nỗi sợ hãi như một người bình thường.

Cô chưa từng biết sợ là gì.

Cô rất muốn trải nghiệm những cảm xúc của con người khi vẫn còn là con người.

Lâm Uyển lại thấy đói. Cơn đói thiêu đốt dạ dày cô, làm tay chân cô bủn rủn.

Tinh thần lực tiêu hao quá độ rất dễ khiến cơ thể đói khát.

“Mình kiệt sức rồi.” Lâm Uyển nghĩ.

Tiếng bước chân dồn dập của một đội vệ binh kim loại vang lên phía góc tường, đang tiến cực nhanh về phía cô.

Đúng lúc này, một bàn tay từ đằng sau vươn ra, bịt miệng Lâm Uyển, kéo cô ra sau.

Bàn tay kia rất to, đeo găng tay đen.

Lâm Uyển không chống cự.

Chẳng cần ngoái lại nhìn, đám xúc tu cũng nhận ra đó là ai, thậm chí dù đang mệt rã rời, chúng vẫn ráng bò lên người người nọ.

Khi một tên đầu kim loại bị ăn mòn xuất hiện ở góc tường, Lâm Uyển đã bị người phía sau kéo vào trong một kho chứa đồ.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Anh lính gác mặc đồ tác chiến bó sát ngoảnh đầu lại, ra hiệu cho cô giữ im lặng bằng ngón tay đeo găng.

Là lính gác kia.

Là con cá kia.

Nghê Tễ.

Không biết làm sao anh lại tìm thấy cô trong cung điện rộng lớn này, trong khi lũ méo đông nghìn nghịt kia bó tay.

Lính gác đứng sát cửa lắng nghe hồi lâu, mãi đến khi tiếng bước chân của bọn vệ binh đầu kim loại hoàn toàn biến mất. Bấy giờ, anh mới quay người lại nhìn Lâm Uyển.

– Em…

Lính gác gọi Lâm Uyển.

Bộ xương cá đột biến trên đầu anh đã bị vứt bỏ. Lúc này, anh đang mặc bộ đồ tác chiến bó sát màu đen khiến anh trông cao lớn và rắn rỏi hơn.

Giọng Nghê Tễ vẫn trầm thấp nhưng khuôn mặt đã lộ vẻ lúng túng.

– Nó sao thế?

Cuối cùng anh hỏi khéo.

Cô tưởng anh sẽ hỏi vụ chìa khóa, ai ngờ anh lại hỏi thăm bọn xúc tu trước.

Một cái xúc tu ngoi lên khỏi mặt đất, hiện hình, yếu ớt quấn lấy bắp chân thẳng tắp của lính gác.

Lâm Uyển kiệt sức ngồi xổm dưới đất.

Cô thực sự không muốn để ý đến bọn thể tinh thần đang bò loạn dưới đất, nhưng rồi vẫn giữ chúng lại.

– Anh có mang theo gì ăn không? Em đói quá.

Lâm Uyển hỏi trong tuyệt vọng.

Cô nghe nói mọi lính gác đều có thể chất cực tốt, thậm chí họ có thể nhịn ăn suốt mấy ngày liền khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn nấp.

Lính gác đứng đối diện cô mặc bộ đồ tác chiến bó sát, đeo đầy dao găm, súng ống, đạn dược và các loại vật tư chiến đấu khác, thoạt trông không có khả năng anh sẽ mang theo đồ ăn.

Nhưng anh lại bất ngờ thò tay vào túi lục lọi rồi móc ra hai viên kẹo bọc giấy thiếc.

Anh đưa hai viên kẹo nhỏ ra trước mặt Lâm Uyển bằng bàn tay đeo găng.

– Bổ sung đường trước đi.

Anh nói:

– Để anh nghĩ cách sau.

Rồi anh lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng không hất cái xúc tu đang quấn riết lấy một bên chân mình ra.

Lâm Uyển bóc một viên kẹo, bỏ vào miệng, dùng lưỡi vân vê nó.

Cực kỳ ngọt ngào.

“Là kẹo!”

“Ngọt quá hà!”

“Tao thấy khoẻ hơn xíu rồi.”

“Bé Cá tốt hén.”

“Tao đã nói là bé Cá tốt nhất mà.”

“Đáng tin hơn cái ông Kim Tự Tháp gì đó nhiều.”

“Sao anh ấy biết tao hảo ngọt vậy cà?”

“Mày xuống đi, tới lượt tao quấn.”