Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 22: Trở về từ cõi chết



Bên ngoài truyền đến vô số tiếng bước chân vội vã. Trần Tuyết như kẻ mất hồn đi đến bên giường bệnh. Cô đưa tay chạm vào thân thể của anh, lạnh thân thể anh rất lạnh. Thật ra cô không biết người đang lạnh chính là bản thân mình.

Cô từng cho rằng bởi vì Trần Niệm Tuyết yêu anh, cho nên cảm xúc của cô mới bị chi phối. Nhưng cho đến giờ phút này cô mới biết, không chỉ có cô ấy mà chính bản thân cô, dù biết không thể rung động với anh nhưng vẫn không kiềm chế được lòng mình mà thích anh.

Nếu chỉ bởi vì sự xuất hiện của cô là một sai lầm ở thế giới này cô nguyện ý biến mất như chưa hề tồn tại. Cô chưa từng nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ khiến cuộc đời anh trở nên rối loạn. Bởi vì anh đã được định sẵn phải ở bên cạnh nữ chính, nhưng anh lại nhiều lần ám chỉ tình cảm của mình với cô. Thế cho nên, cho nên anh không được phép tồn tại ở thế giới này nữa ư. Dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà chỉ bằng mấy con chữ liền định đoạt mạng sống của bọn họ, dựa vào đâu chứ.

Cô mở miệng gọi tên anh, cổ họng cô có chút nghẹ, nước mắt làm nhoè đi hình ảnh người đang nằm đó. Cô nắm lấy tay anh, lòng ngón tay của mình vào ngón tay anh, 10 ngón tay đang chặt vào nhau. Cô để đầu mình áp vào lồng ngực anh, tựa như hy vọng có thể nghe được nhịp đập trái tim anh.

"Lý Cảnh Phong nếu anh còn không tỉnh lại, tôi sẽ lấy hết tiền trong tài khoản của anh, sau đó ôm theo cục cưng bỏ trốn theo người đàn ông khác, anh không sợ sao. Trần Niệm Tuyết tôi xưa nay nói được làm được, nếu anh dám để tôi làm goá phụ tôi nhất định sẽ cắm sừng anh, để cho anh chết rồi thì cũng đội một đầu cỏ xanh luôn. Vậy cho nên, nếu anh không muốn mất mặt thì làm ơn mở mắt ra đi có được không, em xin anh đấy làm ơn."

Tiếng nấc nghẹn ngào truyền đến cô cứ như vậy ôm lấy thân thể đang nằm trên giường.

Lý Cảnh Tùng và ông cụ Nam cùng những người khác vừa vào đến đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của cô. Ông Nam nhìn cháu trai đang nằm im lạnh ngắt trên giường, lại nhìn qua Mạnh Hạo Tuấn đang bị Chí Hùng giữ lại, ông không đứng vững.

Lý Cảnh Tùng đỡ lấy ông nội đang ngã quỵ trên sô pha. Anh luôn cho rằng em trai của anh là người tài giỏi nhất mà anh biết, chẳng có gì có thể làm khó được em ấy. Từ nhỏ anh học hành không giỏi, đánh nhau cũng chẳng thắng nỗi Cảnh Phong. Gia tộc bọn họ có biết bao nhiêu nguy hiểm trình rập, nhưng anh từ nhỏ đã ghét súng ống, anh sợ anh không dám chạm vào. Nhưng Cảnh Phong khác anh, thằng bé thích súng, thích võ thuật lại vô cùng điềm tĩnh và quyết đoán.

Cho nên anh nguyện ý nhường lại vị trí tộc trưởng mà đáng ra phải được con trưởng thừa kế của dòng họ. Một phần anh biết mình không có năng lực, một phần anh ích kỷ muốn tự do bay nhảy. Mấy năm qua số lần hai anh em gặp nhau chỉ đếm trên đầy ngón tay. Lần này khi Chí Hùng sang Pari đón anh, anh đã cảm thấy có điều chẳng lành. Lần đầu tiên nhìn thấy em trai nằm im trên giường bệnh, anh đã tự thôi miên chính mình rằng không sao cả, em ấy chỉ đang ngủ một giấc mà thôi.

Anh không biết kinh doanh, nhưng một tháng qua anh điên cuồn học tập ngày đêm. Vậy anh mới biết được em trai anh trước giờ có bao nhiêu vất vả. Anh muốn làm thật tốt giữ vững Nam Cảnh, để khi em ấy tỉnh lại anh có thể tự hào giao lại không chút sức mẻ gì. Chỉ là vì sao lại trở nên như bây giờ, ngay cả một câu cuối cùng bọn họ cũng không thể nói với nhau. Bờ vai anh khẽ run, anh ôm lấy ông nội mà khóc.

Ông cụ Nam tựa vào cháu trai mình, chẳng có đau đớn nào bằng kẻ đầu bạc tiễng kẽ đầu xanh. Ông trời ơi, vì sao ông lại đối xử với gia tộc họ Lý như vậy. Nếu được, ông nguyện dùng cái thân già này để đổi lấy một mạng cho cháu trai ông. Nằm một chỗ cũng không sao cả, cả đời không tỉnh lại cũng không sao cả, chỉ cần còn thở là còn có thể sống.

"Em dám cắm sừng cho tôi thử xem."

Trong phòng yên lặng bỗng nhiên phát ra một âm thanh khàn đục, tất cả mọi người điều kiếp đản nhìn về phía giường bệnh. Trần Tuyết lập tức ngẩn đầu, gương mặt đầy nước mắt nhìn người đang mỉm cười với cô.

Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nhưng càng lau cô lại càng khóc nhiều hơn, lau thế nào cũng không hết.

"Em là cái vòi nước tự động đấy à?"

"Cái đồ khốn khiếp nhà anh, anh làm tôi sợ chết đi được huhuhu, chết thì chết anh lại còn cắn tay tôi anh là chó đấy à, nhìn đi nhìn đi đau chết đi được huhuhu."

Nhìn thấy cô, chạm vào cô, nghe giọng cô. Đến bây giờ anh mới cảm thấy chân thật. Anh sợ, sợ những hình ảnh bây giờ cũng chỉ là giấc mơ.

Anh đưa tay kéo người vào lòng, cảm nhận được tiếng nức nở nghẹn ngào của cô. Cảm nhận được hơi thở và độ ấm của cô. Đây mới là thực, cô vẫn sống vẫn đang ở bên cạnh anh. Nhìn thấy vết thương trên tay cô, anh đau lòng không thôi khẽ hôn lên đỉnh đầu cô thì thầm.

"Điều tại anh, tại anh hết, đừng khóc anh cho em cắn lại được không?"

"Ai mà thèm cắn anh, 1 tháng rồi anh không tắm hôi chết đi được huhu."

"Niệm Tuyết xin lỗi em, thật sự xin lỗi em."

Vòng tay ôm lấy cô càng siết chặt hơn, mà cô bởi vì anh có thể sống lại mừng đến mức phát khóc, cũng không thèm so đo với anh nữa cứ để mặc anh ôm.

Tất cả mọi người điều rất thức thời không một tiếng động mà lui ra khỏi phòng, nhường không gian cho đôi vợ chồng vừa trải qua sinh tử.

Cánh cửa phòng khép lại cả đám người nhìn nhau trong mắt tất cả là niềm vui cùng kinh hỷ không nói nên lời.

Ông cụ Nam như rơi vào suy tư, 4 năm trước lúc Niệm Tuyết sinh con đã trải qua một trận sinh tử. Vì để tạ ơn trời phật ông đã lấy danh nghĩ của con bé xây dựng một ngôi chùa. Một năm trước trong lễ khánh thành chùa sư trụ trì khi ấy đã gặp Niệm Tuyết. Khi đó ông ấy đã nói gì, ông ấy nói "phúc đức cả đời này của con đã dùng hết lên người con trai con. Về sau là hoạ hay là phúc phụ thuộc vào lựa chọn của chính con."

Khi đó ông cũng không hiểu những gì đại sư nói, mà con bé hẳng cũng đã quên. Nó vẫn cứ như trước lặng lẽ làm một người vô hình trong nhà họ Lý. Cho dù ông có đau lòng, có khuyên bảo thì con bé vẫn vậy, đó là lựa chọn của nó đó phải chăng là hoạ. Mà bây giờ con bé vì bị thương mà thay đổi chính mình, cũng thay đổi cả Cảnh Phong đó là phúc sao. Bằng không sao có thể mang thằng bé từ cõi chết trở về. Xem ra ông phải đến chùa một chuyến tìm gặp đại sư. Ông có rất nhiều điều muốn được đại sư chỉ điểm.

"Cảnh Tùng con đi cùng ta đến chùa Kim Vâb một chuyến."

"Vâng ạ."

"Hạo Tuấn vất vả cho con rồi, mau trở về xử lý vết thương đi. Đã lớn thế này còn bốc đồng như vậy."

"Dạ."

Mạnh Hạo Tuấn chào mọi rồi rời đi. Anh biết hôm nay mình quá xúc động, cũng may người có thể trở về từ cõi chết. Xem ra vị trí của Trần Niệm Tuyết trong lòng cậu chủ nhà anh sâu không thể tưởng. Ây za thật là tội nghiệp cho cái tay này, nếu biết sớm mấy câu liền lôi người trở về thì anh đã không phải mệt như chó chạy ngoài đồng thế này. Bắt thường nhất định phải lấy một cái giá xứng đáng mới được, bàn tay này là bàn tay vàng trong giới y khoa đó.

Mạnh Hạo Tuấn nhìn chỗ tay đang bị thương của mình bật cường, anh hôm nay đúng là mất hết hình tượng mà, về sau làm sao có thể làm nam thần trong lòng bao thiếu nữ nữa, quá mất mặt.

***

Cô nụ said: anh Tuấn ơi, anh tự mình làm còn bắt thường người ta.

Bác sĩ Tuấn said: Ai bảo cậu ba giàu như thế lấy chút tiền thì đã sao.

Em trai bác sĩ: Tôi đã sớm nói rồi bên cạnh cậu chủ không có ai là bình thường hết, ngoại trừ tôi.