Thay quần áo xong cô khoát một cái áo ấm lông dài đi xuống sảnh khách sạn. Đà Lạt là thiên đường du lịch của các cặp đôi, vậy cho nên ban đêm là thời điểm lãng mạn nhất, nhìn đâu cũng thấy nam nữ tay trong tay đi dạo.
Một cơn gió thổi qua cô bất giác rùng mình, lúc chiều phải dầm dầm mưa ngoài trời lại lạnh gần 1 tiếng chân cô mỏi nhừ,thật sự sắp đứng không vững. Một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước mặt cô, lái xe đi xuống là một người đàn ông mặc bộ vest đen cung kính chào cẩn thận mở cửa giúp cô.
Bên trong xe một người đàn ông đang ngồi, đôi chân thon dài bắt chéo, bàn tay với những khớp xương rõ ràng. Chiếc sơ mi trắng được cắt may tỉ mỉ, hai cúc áo trên cùng bị mở vừa lười nhác lại gợi cảm. Đặt biệt là gương mặt như bước ra từ tranh vẽ sau chiếc kính gọng vàng kia. Trần Tuyết khẽ hít một hơi khí lạnh, dù đã từng hợp tác với vô số diễn viên nam, đẹp trai lãng tử có, ngây thơ ngọt ngào cũng có, loại bad boy cool ngầu cũng không thiếu. Nhưng người đàn ông vừa mang theo nét đẹp cổ điển tao nhã lại toát ra khí chất người sống chớ lại gần này là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Phải nói thế nào nhỉ, chính là loại liếc mắt một cái liền điên đảo chúng sinh.
Đừng nói với cô đây là đại gia mà Trần Niệm Tuyết đang cặp chứ, như vậy cũng quá rồi. Phải làm sao đây, cô xuống đây với tâm thế phải dứt khoát chấm dứt mối quan hệ này, cơ mà cái nhan sắc này khiến cô không đỡ nỗi.
Không được không được phải bình tĩnh, phải tìm hiểu trước đã. Người đàn ông này từ lúc cô lên xe cũng không ngẩn đầu nhìn cô lấy một cái, còn cái khí thế áp bức người khác này nữa thật khiến cô thở không thông. Cuối cùng không thể chịu được cô vẫn là lên tiếng.
"Xin lỗi nhưng anh là ai vậy, anh định đưa tôi đi đâu?"
Người đàn ông bỏ sấp tài liệu xuống, đưa mắt nhìn cô tựa như muốn xem cô đang định diễn trò gì. Trần Tuyết nhìn thấy sự xem thường cùng chán ghét trong mắt đối phương, như đang nhìn kẻ hề diễn kịch, cô có chút khó chịu.
"Tôi là ai cô cũng không biết còn dám lên xe, Trần Niệm Tuyết tôi không có thời gian để diễn kịch cùng cô."
Kẻ có tiền xưa này cô thấy qua vô số, nhưng có tiền lại dùng thái độ này nói chuyện với người khác thì cô chưa từng gặp. Cô không phải Trần Niệm Tuyết, cô không biết giữa người đàn ông này và cô ấy từng xảy ra chuyện gì. Cũng không cần biết trước kia anh ta xem thường cô ấy ra sao, nhưng cô trước giờ chưa từng để bất kỳ ai đạp trên đầu mình.
"Dừng xe."
Đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lùng phía sau, tài xế theo bản năng đạp thắng xe. Lý Cảnh Phong nhíu mày, tài xế khẽ run nhưng nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta cũng không biết nên đi hay nên dừng.
Cô xoay người đối diện người bên cạnh, không chút tránh né sống lưng thắng tắp nhìn vào mắt anh ta mà mở miệng.
"Lý Cảnh Phong đúng không, tôi thấy trong điện thoại lưu tên anh như vậy. Anh tin cũng được không tin cũng chẳng sao, tôi bây giờ nói cho anh biết. Hai tuần trước chỗ này của tôi bị đập vào hồ bơi, cho nên bây giờ cái gì cũng không nhớ, kể cả anh. Vậy cho nên phiền anh có thể nói chuyện lịch sự với tôi một chút được không."
Cô vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần sau gáy, Lý Cảnh Phong nhìn cô gái trước mắt tự nhiên thoải mái, nhưng lại không tìm ra được chỗ nào là đang nói dối, anh trầm ngâm một lúc thật lâu.
"Thật sự không nhớ?"
"Ừm."
"Vậy sao còn lên xe, không sợ tôi mang cô đi đến chỗ nào không nên đến sao?"
Sợ, cô đương nhiên là sợ, nhưng cô trốn một ngày không thể trốn cả đời. Cô đã xuyên qua thân thể của Trần Niệm Tuyết, thì cô buộc phải chịu trách nhiệm với tất cả các mối quan hệ trước đó của cô ấy.
"Anh này tôi không biết trước kia chúng ta có quan hệ như thế nào. Nhưng mà tôi nghĩ, hai chúng ta nên kết thúc nó trong hoà bình được chứ?"
"Kết thúc, cô xác định muốn kết thúc quan hệ với tôi, không hối hận?"
Hối hận cô đương nhiêu có chút tiếc, đẹp trai thế này cơ mà. Nhưng mà trai đẹp có độc cô đâu có ngu mà chui đầu vào. Trần Tuyết nở một nụ cười được cho là thân thiện nhất có thể không do dự mà gật đầu.
"Đương nhiên là không hối hận, tôi không làm phiền anh, anh không làm phiền tôi, vui vẻ chia tay trong hoà bình, anh thấy sao?"
Lý Cảnh Phong đưa tay tháo kính khẽ vuốt tâm mi. Ngay cả lời chia tay cũng có thể nói ra một cách nhẹ nhàn như thế, chẳng lẽ là thật sự bị mất trí. Có lẽ phải để Chí Hùng đi tra một chút tránh việc cô ta đang muốn giở trò gì.
Thấy anh cứ im lặng không trả lời Trần Tuyết có chút nóng ruột. Người đẹp đúng là đẹp thật, cô cũng tiếc trai đẹp chưa được sờ cũng chưa được ăn nhưng mà cô chưa muốn chết, nhìn đi nhìn cái tay kia đi. Lúc lên xe là cô đã thấy cái thứ sáng chói kia rồi. Hôm nay bằng mọi cách cô phải dứt khoát vạch rõ ranh giới với người này.
"Anh này, tôi biết tôi cũng có chút nhan sắc, thân hình lại đẹp. Cho dù anh có không nỡ đi nữa, nhưng dù sao anh cũng là người đã có gia đình, chúng ta như vậy không tốt đâu. Anh biết tôi là diễn viên mà, nếu để vợ anh biết tôi làm sao còn có thể yên ổn đóng phim được. Cho nên coi như tôi xin anh đấy, được không?"
Cô đã nói đến nước này rồi không lẽ anh ta còn không chịu. Cô biết Trần Niệm Tuyết vô cùng xinh đẹp, thân hình hoàn mỹ, ngay cả cô lần đầu nhìn thấy cũng mê mẩn cả người. Đã là đàn ông chắc hẳn điều sẽ bị vẻ ngoài này làm cho thần hồn điên đảo.
Nhưng mà cô thật sự sợ, mấy phu nhân nhà giàu ấy mà, một khi phát hiện chồng mình có trà xanh bên ngoài, còn để cho cô con đường sống sao, mấy cái vụ đánh ghen rồi lột đồ giữa phố đó nghĩ thôi đã sợ.
Trần Niệm Tuyết này rõ ràng không tệ với ngoại hình như thế này chỉ cần cố gắn một chút, ở trong giới giải trí này còn lo không có được miếng cơm sao. Sao cứ phải lao đầu vào mấy chuyện thất đức thế này chứ, bây giờ thì hay rồi cô ấy làm nhưng cô phải lãnh.