Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 46: Giờ cô đã là vợ người ta



Lần thứ hai Trần Tuyết trở mình cô mơ màng đưa tay muốn ôm thì bên cạnh đã không thấy người đâu. Có lẽ anh đã đi làm rồi, cô đưa tay kéo chăn trùm kín đầu quyết định làm một con mèo lười, dù sao hôm nay cô cũng không có việc gì làm.

"Dậy thôi, anh nấu bữa sáng xong rồi."

Trần Tuyết chỉ vừa mới nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp thì một đôi tay đã đưa ra kéo chăn đang trùm đầu cô xuống, cô biết là anh nên cố tình nũng nịu mè nheo.

"Em không ăn, em muốn ngủ."

Giọng cô gái vừa ngọt lại vừa êm tai, giống như một công chúa nhỏ đang làm nũng không chịu rời giường làm tim anh ngứa ngấy. Anh khẽ cúi người hôn lên môi cô, giọng đầy ôn nhu.

"Ngoan dậy ăn xong rồi ngủ tiếp được không, để bụng đói không tốt."



"Bế em."

Cô tựa như một con mèo meo meo đòi chủ, muốn bao nhiêu đáng yêu, có bấy nhiêu đáng yêu, muôn bao nhiêu mị hoặc có bấy nhiêu mị hoặc.

Lý Cảnh Phong cúi người cưng chiều bế cô lên đi thẳng xuống nhà ăn. Được cưng như công chúa, cô cảm thấy mình đúng là một đứa bé to xác, nhưng mà buổi sáng rời giường theo cách này cô rất là hưởng thụ nha.

Đang ăn sáng cô chợt nhận ra điều gì đó, nhìn đồng hồ quả lắc trên tường cô lại nhìn sang người đàn ôn đang thong thả ăn sáng bên cạnh mình.

"Anh hôm nay không đi làm sao?"

"Ăn xong anh sẽ đi."

"Anh đây là đang trốn việc à?"

"Biết làm sao được, phải nấu bữa sáng cho vợ mà."

Nghe được câu trả lời cô cảm thấy rất vui nha, cảm giác tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết vì mình mà đi trễ về sớm. Ây za cô sắp thành yêu phi rồi. Nhìn cô cười đến sáng lạng anh đưa tau vuốt cánh mũi cô.

"Ăn xong để đấy anh bảo người đến dọn, anh phải đi làm rồi."

Lý Cảnh Phong cho cô một cái hôn chào tạm biệt, cô cũng giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn tiễn chồng đi làm. Sau khi anh đi rồi Trần Tuyết chạy nhanh vào nhà nằm trên sô pha không ngừng lăn lộn.

Áaaaa, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy, cô bây giờ chính thức trở thành vợ người ta rồi nha. Một màn cuồng nhiệt đêm qua hiện ra trong đầu khiến cô có chút xấu hổ, ngay cả mặt cũng đỏ lên.

Trong khi hai vợ chồng đang vui vẻ ăn sáng ở nhà thì tại tập đoàn Nam Cảnh, một đám nhân viên cấp cao đang ngồi bên trong phòng họp đầu đầy dấu chấm hỏi. Kể từ khi chủ tịch tiếp quản công ty đây là lần đầu tiên chủ tịch đến muộn, đã xảy ra chuyện gì vậy, không phải là tập đoàn bọn họ gặp vấn đề gì nghiêm trọng đó chứ.

Không chỉ riêng nhân viên cấp cao mà không lâu sau đó, toàn bộ nhân viên tập đoàn điều biết chủ tịch của bọn họ hôm nay đến công ty muộn 2 tiếng. Lại còn đi từ sảnh chính vào, nhưng tâm trạng chủ tịch dường như không tệ.

Phải biết ngày thường chủ tịch sẽ từ bãi đậu xe đi thẳng lên tầng cao nhất, số lần đi bằng sảnh chính chỉ điếm trên đầu ngón tay. Hôm nay ngay cả những sai sót của cấp dưới ngày thường sẽ bị mắng cho xanh mặt, thì nay cũng bỏ qua không nói gì chỉ yêu cầu làm lại.

Mạnh Hạo Nhiên và Chí Hùng là người cảm nhận sâu sắc nhất tâm trạng của cậu chủ nhà mình. Được rồi, các cậu hiểu hết hiểu hết, chỉ là không thể nói ra mà thôi.

Trong phòng làm việc Lý Cảnh Phong đang xem báo báo tài chính quý này, cũng không có ngẫng đầu mà hỏi Mạnh Hạo Nhiên đang đứng chờ bên cạnh.

"Lịch trình tuần này thế nào?"

"Hội nghị cấp cao APEC sẽ diễn ra vào 15 giờ chiều mai, chúng ta phải ở Hà Nội khoảng 3 ngày thưa cậu chủ."

"Lịch trình của cô ấy thì sao?"

"Dạ mợ chủ trong mấy ngày tới phải quay quảng cáo cho các nhãn hàng, lịch tương đối kín ạ."

"Tôi biết rồi cậu đi làm việc đi."

"Dạ."

Mạnh Hạo Nhiên lui ra ngoài trở về vị trí làm việc của mình bắt đầu sắp xếp lại công việc. Lý Cảnh Phong có chút không vui, anh thật muốn mang cô ra Hà Nội cùng. Nhưng anh cũng biết cô có công việc của mình, cô sẽ không thích anh làm như vậy. Vừa mới không gặp anh đã nhớ cô rồi, ba ngày thật chẳng muốn đi chút nào.

Tối đến cô giúp Lý Cảnh Phong xếp quần áo, cái người nào đó cứ như con gấu to xác bám lấy cô không buông.

"Không muốn đi."

Nếu không phải là cô tự mình cảm nhận sâu sắc thì có đánh chết cô cũng sẽ không tin Lý Cảnh Phong còn có thể biết làm nũng, không những biết còn vận dụng vô cùng thành thục. Cô mặc kệ cái người đang ôm phía sau mình, tay vẫn gấp quần áo không nhanh không chậm mở miệng.

"Chỉ có ba ngày cũng đâu phải ba tháng, hơn nữa về sau em vào đoàn phim sẽ có mấy tháng thậm chí nữa năm cũng không thể gặp anh."

Không nghe thì thôi đã nghe anh càng cảm thấy những ngày tháng sau này của mình thật thảm.

Anh thật sự muốn biến cô thành người tí hon mỗi giờ mỗi khác điều có thể mang theo bên mình. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy chán ghét việc đi công tác.

Lý Cảnh Phong đứng lên đi về phía tủ đầu giường mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp màu đen. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, Trần Tuyết nhìn chiếc hộp tim đập nhanh một phát. Không phải anh đây là muốn tặng quà cho cô đấy chứ, cô có chút nhảy nhót trong lòng.

"Đưa tay cho anh."

Cô theo bản năng đưa tay phải cho anh, trong lòng liền loạn thành một đoàn. Đây là muốn cầu hôn cô sao, tuy cô không có để ý chuyện này dù sao bọn họ cũng đã kết hôn rồi, nhưng mà con gái ai mà không ao ước được cầu hôn một lần trong đời chứ.