Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 7: Kịch bản máu chó



Trần Tuyết ngồi trên giường cố gắn nhớ lại tình tiết trong bộ truyện kia. Nói thế nào nhỉ, nó chính là cái kịch bản máu chó điển hình của thể loại tiểu thuyết ngôn tình.

Chuyện bắt đầu khi nữ phụ Trần Niệm Tuyết vì để có tiền đóng học phí mà làm pha chế cho một quán bar. Hôm đó Lý Cảnh Phong thất tình đến bar uống rượu giải sầu. Vì anh ta nhiều lần đến đây với hội công tử nhà giàu, nên cô biết anh ta có tiền. Cô cố tình pha rượu mạnh chuốc say người ta, sau đó lại giả vờ quan tâm đưa người ta về nhà giúp.

Mục đích là muốn thiết kế bẫy tình một đêm với Lý Cảnh Phong, để đòi anh ta tiền bồi thường. Sau đó thì sao, Lý Cảnh Phong trong người có sẵn hơi men, nhận nhầm Trần Niệm Tuyết là bạn gái mình. Một cô gái chân yếu tay mềm sao đấu lại sức một người đàn ông. Thiết kế không thành lại còn bị anh ta thô bạo cưỡng đoạt.

Nghĩ tới đây cô khẽ thở dài, Trần Niệm Tuyết cũng xem như ông trời báo ứng vì mình làm việc xấu, định lấy tiền rồi đi nào ngờ đâu số trời đã định, à không phải là bà tác giả bả định. Mấy tháng sau cô phát hiện mình mang thai, cái thai quá lớn không thể phá bỏ, bèn đến nhà tìm Lý Cảnh Phong.

Trùng hợp ông nội của anh ta cũng ở đó, thế là hai người mơ hồ bị ép đi đăng kí kết hôn. Nhờ đứa trẻ Trần Niệm Tuyết một bước gả vào hào môn, trở thành mợ ba của tập đoàn Nam Cảnh. Lý Cảnh Phong cho rằng mọi việc điều là kế hoạch của cô, cho nên đối với cô luôn lạnh nhạt xa cách còn có cả xem thường. Mà cô vì quyết định sai lầm của mình, cũng im lặng làm một cái bóng vô hình trong nhà họ Lý.

Về sau khi mối tình đầu của Lý Cảnh Phong xuất hiện, hai người họ tình cũ không rũ cũng đến, mà không rõ vì sao Trần Niệm Tuyết luôn yên phận làm người vô hình bỗng nhiên hắc hoá thành nữ phụ độc ác. Lợi dụng mối quan hệ trong giới giải trí chèn ép nữ chính, làm nhiều chuyện xấu còn bán cả bí mật thương nghiệp cho đối thủ cạnh tranh của Nam Cảnh, bị Lý Cảnh Phong tra ra một mực ép Trần Niệm Tuyết ly hôn. Không những thế một xu cũng không cho cô, sau đó cùng nữ chính kết hôn mỗi ngày đều lên mạng khoe ân ái.

Nữ chính sau khi trở thành bà chủ tập đoàn Nam Cảnh, dùng toàn bộ thế lực của mình ép Trần Niệm Tuyết ra bả. Tung tin đồn cô ấy sử dụng quy tắc ngầm với nhiều người đàn ông cùng lúc. Thuê người dựng hiện trường đánh ghen, đánh cô ấy giữa phố. Trần Niệm Tuyết mang theo uất hận đến tập đoàn Nam Cảnh tìm Lý Cảnh Phong. Nhưng anh ta lại buông lời thoá mạ, xem cô ấy như một thứ rác bẩn thỉu sai người đuổi đi. Quá phẫn uất cô ấy nhảy từ trên sân thượng toàn nhà Nam Cảnh xuống.

Trần Tuyết nhớ lại toàn bộ câu chuyện mà cô nghe trợ lý kể, toàn thân lạnh toát. Bây giờ nếu cô muốn thay đổi kết cục của bản thân chỉ có hai con đường. Một là bằng mọi cách khiến cho Lý Cảnh Phong yêu cô, sau đó một nhà ba người sống hạnh phúc, kết thúc mỹ mãn. Hai là tập trung phát triển sự nghiệp, đứng vững trong giới giải trí. Đợi đến khi anh ta và mối tình đầu tái hợp thì đề nghị ly hôn, lấy một khoảng phí kết xù mang con trai trời khỏi nhà họ Lý, làm một nữ đại gia sang xịn mịn.

Cái gì khó quá bỏ qua, tình yêu của tổng tài bá đạo cô không dám mơ tới. Vẫn là cùng con trai sống của sống tự do thoải mái buồn thì tìm mấy anh chàng đẹp trai trẻ tuổi vui chơi qua đường một chút. Đương nhiên không thể nào để cục cưng của cô lại với mụ dì ghẻ ác độc kia được.

Sau khi hạ quyết tâm, lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình và con trai thì tài xế cũng đã mang hành lý của cô từ khách sạn về. Cô thay bộ quần áo, tự mình sắp xếp lại phòng một chút rồi xuống nhà bếp. Cô quyết định nấu một bữa trưa thật thịnh soạn cho cục cưng cùng ông nội.

Dì Năm nghe nói cô muốn nấu cơm thì có chút lo lắng. Mợ ba gả vào nhà này 4 năm chưa từng thấy người xuống bếp, nhưng chủ đã muốn bà là người làm cũng không dám không cho. Một nhóm người đứng lấp ló bên ngoài thò đầu vào trong bếp muốn nhìn xem. Bọn họ ngạc nhiên muốn rớt cả mắt, tư thế cầm giao kỹ thuật sơ chế nguyên liệu, từng động tác vô cùng chuyên nghiệp và lưu loát khiến những người làm trong nhà sợ hết hồn. Đây là mợ ba của bọn họ sao?

"Mợ ba, mợ giỏi quá giống như đầu bếp chuyên nghiệp vậy."

Dì Năm không khỏi thốt lên một câu khen ngợi. Xưa nay mợ ba luôn rất trầm tĩnh, không đúng phải nói là luôn thu mình lại, tựa như mọi chuyện trong nhà đều không liên qua đến mình, có khi cả ngày điều sẽ không nói lấy một câu. Người mới gặp sẽ cho rằng mợ ba cao lãnh ngạo mạn, người ở lâu mới biết mợ vốn dĩ lãnh đạm như vậy. Nhưng từ hôm qua đến giờ bà thấy mợ ba rất khác, tựa như một người hoàn toàn mới vậy có sức sống hơn. Tuy bà không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mợ ba thay đổi theo hướng tốt bà mừng còn không kịp.

"Dì Năm ** Bo và ông nội có cái gì không ăn được không ạ, dì hiểu rõ khẩu vị hai người họ dì nhớ nhắc con để từ nay về sau con lưu ý một chút ạ."

"Mợ ba quá lời rồi, ông cụ thì rất dễ cái gì ông cũng ăn được, còn cậu chủ nhỏ cậu cũng rất dễ nuôi chỉ cần không bỏ đậu phộng cậu ấy điều không chê."

Cái thằng nhóc con này đậu phộng ngon thế mà không chịu ăn, đây là món khoái khẩu của cô đó nha.

"Thằng bé không thích đậu phộng ạ?"

Dì Năm có chút ái ngại nhìn cô, xưa nay mợ ba ít thân mật với cậu chủ nhỏ, nhưng chuyện này một người làm mẹ lẽ nào lại không biết sao, huống chi hai năm trước cậu chủ nhỏ nhập viện mợ ba cũng biết chẳng lẽ quên rồi sao, thật là quá vô tâm. Nhìn thấy thái độ khác lạ trên mặt dì Năm cô cũng lờ mờ đoán ra một chút.

"Thằng bé bị dị ứng đậu phộng ạ?"

"Vâng cậu chủ nhỏ bị dị ứng rất nghiêm trọng với đậu phộng."

"Cháu biết rồi cháu sẽ chú ý."

Lúc dì Năm xoay người chuẩn bị rời đi liền bị cô gọi lại. Thật ra cô không cần giải thích nhưng trong nhà này điều là những người sớm ngày tiếp xúc với Trần Niệm Tuyết, cô không giống cô ấy. Nếu không cho bọn họ một lý do về sau sự thay đổi của cô sẽ làm người khác nghi ngờ đàm tiếu.

Giống như lúc trở về phim trường vậy, cô để Linh An nói chuyện mình mất trí với mọi người, cho dù như vậy người hỏi thăm tới lui rất phiền phức, nhưng còn đỡ hơn chuyện có người ở phía sau đàm tiếu chỉ trỏ.

"Dì Năm này, mấy ngày trước lúc đóng phim con bị thương ở đầu, tạm thời không nhớ được chuyện gì cả, cũng không nhớ được ai. Cho tới khi con hồi phục, có một số việc vẫn cần dì nhắc nhở một chút, dì có phiền không ạ."

Dì Năm có chút giật mình, là bị thương nghiêm trọng cỡ nào mà mất trí chứ. Thảo nào bà cứ thấy mợ ba cứ khác khác, là bà trách nhầm người ta, bà có chút xấu hổ.

"Mợ bị thương sao không nói, sao mợ còn vào bếp cho mệt nhọc, mợ mau nghĩ ngơi đi cứ để bà già này lo."

Cô biết dì Năm là người tốt, bà ở nhà họ Lý gần 40 năm. Bà xem đây là nhà mình, ** Bo và Lý Cảnh Phong cũng là một tay bà chăm sóc mà lớn, cô biết ơn cũng tôn trọng bà.

****

Mợ ba đã xác đinhh mục tiêu phấn đấu là nữ đại gia sang xịn mịn rồi, cậu ba phải làm sao đây.

Hehehe có ai hóng cảnh ông chồng mặt lạnh chạy về nhà ăn chực giữa trưa không nhỉ.