Xin Đừng Quên Em

Chương 15



Theo lời Hàn phu nhân, ngay sáng hôm sau cặp vợ chồng trẻ đã bay sang Pháp chỉ để chụp ảnh cưới. Mẹ hắn thật là, chỉ là một bộ ảnh cưới có cần làm quá như thế này không?

-Lãnh gia thiên kim tiểu thư cô chưa sang Pháp bao giờ sao? Cái vẻ mặt bất ngờ đấy là sao?

-Em đương nhiên là sang rồi. Nhưng cũng chỉ ở trong khách sạn. Cha rất bận, thời gian đưa em đi chơi cũng ít lắm.

-Vậy lần này tôi đưa cô đi.

-Thật sao?- Cô nhìn hắn với cặp mắt sáng như sao.

-Thật!

Hắn vội quay mặt đi để tránh ánh mắt đó. Hắn không nghĩ Lãnh tiểu thư nổi tiếng băng lãnh lại còn có mặt khác như thế này. Nghe nói là vậy, nhưng từ khi hắn quen biết cô, chưa bao giờ hắn thấy cô lạnh lùng với hắn.

Hai người bắt taxi về khách sạn. Mẹ hắn quá đáng thật đó, đặt có một phòng. Quá đáng nhất chính là trong phòng chỉ có một cái giường rộng 2,5m. Gì đây?? Khi ở nhà, cô với hắn ở chung phòng cũng không sao. Mà tại sao lại không sao? Chính là vì giường phòng hắn là king size, ngăn cách ra vẫn đủ để cô lăn lộn cả đêm.

-Anh ngủ giường đi. Em ra sofa ngủ.

Cô nói rồi ôm gối và chăn ra ghế sofa. Nhưng chưa kịp ra đã bị hắn kéo lại.

-Cô là con gái. Không cần phải khổ thế. Cùng lắm 3 ngày này tôi chịu ngủ chật chút thôi. Cô cứ ngủ giường đi. Tôi đi kiếm đồ ngăn cách.

-Nhưng...

-Không nhưng nhị gì hết. Mẹ tôi thuê phòng là để cô và tôi cùng dùng. Chuyện tôi ngủ giường còn cô ngủ sofa mà đến tai mẹ tôi thì sẽ như nào? Tôi chưa muốn điếc tai đâu.

Cô bất ngờ. Hắn là đang lo cho cô hay lo cho hắn vậy? Lí do gì mà củ chuối. Cô cười thầm. Cô sẽ thả lỏng cho mình được ảo tưởng một chút, chỉ là một chút thôi mà.

-Cảm ơn anh.- Cô cười toe toét.

Hắn không nói gì và lặng lẽ đi lấy chăn ngăn đôi chiếc giường ra.

-Ngủ thôi. Anh còn làm gì vậy?

-Tôi chuẩn bị đồ để mai đưa cô đi chơi đấy. Ngủ trước đi.

-Vâng.

Cô nằm trên giường mỉm cười, ánh mắt hướng về phía người cô yêu. Giá như mọi thứ cứ mãi mãi như thế này thì tốt biết bao.

END CHAP 15.