Xin Đừng Quên Em

Chương 3



-Tôi không yêu cô, tôi còn rất ghét cô là đằng khác. Loại người như cô tốt nhất là vẫn nên tránh xa tôi ra.

Tại sao hắn chưa bao giờ hiểu cho cô dù chỉ một lần. Cùng lắm là sẽ dùng những lời nói cay độc đối với cô. Nhưng suy cho cùng cô là người tạo ra cái tình cảm đơn phương này vậy nên cô cũng chính là người cần kết thúc nó.

-Thiên Vũ! Tôi xin lỗi.

-Cô có tư cách để gọi tên tôi sao. Cô không xứng.

Vẫn là giọng nói cùng gương mặt đó. Luôn là những lời sỉ nhục. Mọi lời nói cứ như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim cô. Cô đau, nhưng không có quyền gì để trách móc hắn. Với hắn, cô chỉ là một hậu bối, không hơn không kém. Lấy cớ gì mà để trách móc hắn đây.

-Tôi...thực sự xin lỗi anh.

Cố gắng dấu đi những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống và mím chặt môi để không phát ra tiếng nấc. Cố gắng đến mấy cũng không thể ngăn việc đó lọt vào mắt Hàn Thiên Vũ. Tất cả đã được hắn hoàn toàn thu vào mắt. Cũng lúc đó, Dương Gia Kỳ bước tới, hắn vội vàng:

-Cô còn định ăn vạ tôi sao? Đúng là không biết vô liêm sỉ là gì mà. Mau lau nước mắt đi, không Kỳ Kỳ lại tưởng tôi bắt nạt cô. Tôi không muốn Kỳ Kỳ lo lắng cho cô.

-Tôi không hề ăn vạ anh.

Cô thực sự không muốn khóc trước mặt hắn, cho dù có đau lòng đến mấy.

Mẹ cô đã rời bỏ cô từ khi cô 5 tuổi. Vì vậy cha cô, Lãnh Đông Phong lại một mình gà trống nuôi con. Gia cảnh nhà cô không phải nghèo túng gì mà là thuộc giới thượng lưu, từ bé đến lớn cô không hề thiếu bất cứ thứ gì, trừ tình yêu thương của người mẹ.

Cô vẫn luôn chờ đợi một người bạn. Một người rất thân với cô. Do người đó phải đi du học nên họ không hề liên lạc với nhau trong vòng 5 năm nay. Nhưng cô vẫn luôn đợi người đó trở về.

Hàn Thiên Vũ lại một lần nữa quay lưng với cô. Bóng lưng ấy đi khuất cũng đồng nghĩa với việc trái tim cô tan vỡ. Nước mắt lại lần nữa rơi trên khuôn mặt cô, không làm cách nào có thể ngưng được.

Cô luôn mong muốn một lần được Thiên Vũ cưng chiều giống như Gia Kỳ. Nhưng có lẽ dù có chết đi cô cũng không thể có được sự cưng chiều đó, vì nó quá xa xỉ đối với cô.

.

.

.

END CHAP 3