Xin Đừng Quên Em

Chương 52



Lãnh Nguyệt Ân cùng con trai nhanh chóng hạ cánh tại sân bay. Cô gọi taxi và chạy thẳng tới bệnh viện, trong đầu ngập tràn nỗi lo âu. Đến nơi cô thấy mẹ mình ngồi thẫn thờ ở ngoài hành lang, ánh mắt dán chặt vào tấm kính phòng cách ly đối diện. Cô đi tới, đặt nhẹ tay lên vai bà.

-Mẹ, bác sĩ nói sao rồi?

Bà thu lại ánh mắt thẫn thờ, bất ngờ nhìn cô rồi cứ thế ôm chặt lấy cô mà khóc như thể bà đang xả hết tất cả nỗi buồn ra vậy.

Cô vuốt nhẹ lưng người phụ nữ trước ngực, nước mắt cũng cứ thế mà chảy ra. Cô lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi:

-Mẹ hãy bình tĩnh và nói cho con biết tình hình của cha.

Lam Huệ Linh ngừng khóc, đưa tay lên lau nước mắt. Cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, bà trả lời cô:

-Bác sĩ nói cha con cần có người hiến tim, nếu không thì họ làm gì cũng vô dụng.

Lãnh Nguyệt Ân vuốt nhẹ vai mẹ mình, cố gắng trấn an bà. Cô gọi vài người đến đưa bà đi nghỉ, rồi bản thân cũng đi tới phòng trưởng khoa.

Cô mở cửa, vị bác sĩ ngồi trong phòng cũng không tỏ vẻ bất ngờ là bao. Ông ta đứng dậy, kính cẩn cúi người, cất giọng ồm ồm.

-Chủ tịch, cô đến sớm hơn tôi dự tính.

Cô ngồi xuống ghế sofa, vị bác sĩ già rót trà, đẩy nhẹ chén trà về phía cô. Ông ta đi về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tệp giấy, đẩy nhẹ kính, ông ta đưa tệp giấy cho cô đồng thời tiếp lời.

-Bệnh tình của cựu chủ tịch thì con gái như cô cũng rõ. Bản thân ông ấy cũng biết là bệnh tim rất nguy hiểm. Thế mà ông ấy lại không chịu thực hiện cấy ghép tim. Cô xem mình có thể khuyên ông ấy được không?

Cô nhấp chén trà, những ngón tay thon dài lật đều trên những trang giấy. Một lúc sau, cô đặt tệp giấy xuống, thở dài.

-Việc đầu tiên tôi muốn ông làm là tìm tim phù hợp cho cha tôi, chi phí không cần lo. Phần khuyên bảo thì cứ để tôi. Còn về trường hợp không tìm được tim phù hợp ở đất nước này, thì lật tung mọi nơi lên, hơn 7 tỉ người, ít ra cũng phải có 1 quả tim phù hợp với cha tôi chứ.

Vị bác sĩ kia cúi đầu tuân mệnh. Trên đường về phòng bệnh, cô rút điện thoại ra thì phát hiện hàng trăm cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Hàn Thiên Vũ. Cô chợt nhớ ra là mình đã quên mất chuyện này. Cô bấm gọi lại cho Hàn Thiên Vũ.

-Alo?

-Em tìm anh có chuyện gì?

Cô phân vân không biết có nên nói chuyện của Thiên Minh cho anh vào lúc này không. Nhưng đã đến lúc này, không nói ra chỉ thiệt con trai cô thôi.

-Thiên Vũ, tôi...

Anh bất ngờ khi cô gọi thẳng tên mình. Rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh đáp.

-Em có chuyện gì sao?

-Giờ này tuần sau chúng ta có thể gặp nhau chứ?

-Tất nhiên là được. Với em, Hàn Thiên Vũ này luôn luôn rảnh rỗi.

Cô mỉm cười nhẹ, thân thiện chào anh.

-Vậy thôi nhé, tôi bận rồi. Gặp anh sau.

-Ừ, tạm biệt.

Cô đang rất hoang mang đối với tình cảm của cô dành cho anh. Là yêu? Hay là hận? Cô cũng không rõ nữa. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn không thể nào rứt khỏi mối duyên này rồi.

Cách nhau nửa vòng trái đất nhưng Hàn Thiên Vũ cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô trong thái độ dành cho mình. Mỉm cười như tự kỷ, anh tin chắc kế hoạch rước vợ lần này của mình sẽ thành công.

END CHAP 52.

07112019.

Fel đã trở lại rồi nha các bạn :))

By Fel.