Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 4



Thời Vũ chưa từng nói cho Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan biết, cô và Lâm Phong Dự là bạn học cấp Hai.

Thời Vũ hồi cấp Hai còn là một cô nhóc con, lúc thi để chia lớp, vì một trận cảm mà làm bài không tốt, dẫn đến việc cô không thể vào được một trong ba lớp chọn.

Chuyện đó khiến cô canh cánh rất lâu, vừa ghét cơ thể kém cỏi của mình, lại oán giận mình sao lại không đủ thông minh như thế, u sầu buồn bã, ngày nào cũng ở nhà khóc, đến mức bố mẹ cô thấy được an ủi vô cùng, con thích học, có tệ hơn nữa thì có thể tệ đến đâu, ý là con gái nhà mình chắc chắn là một cô gái tốt.

Cô học cực kỳ nghiêm túc, cầu nguyện ngày đêm rằng có thể chia lớp một lần nữa, lần này cô nhất định có thể vào lớp chọn.

Nhưng kì thi chia lớp mà cô chờ đợi vẫn chưa đến, cô vừa oán giận tác phong làm việc của nhà trường lỗi thời chẳng có gì mới mẻ, vừa căm ghét chế độ thi chia lớp này, sau mỗi kì thi hàng tháng, cầm tờ phiếu thành tích, phải so thành tích của mình hết lần này đến lần khác, sau đó càng thêm căm ghét, với thành tích của cô, rõ ràng có thể vào được lớp chọn.

Cô càng thêm cố gắng học hành, đến nỗi khá có tiếng trong khối, ai cũng biết ở lớp bình thường có một cô bé có thành tích tốt, thành tích không thua học sinh lớp chọn, hơn nữa người ta còn là một tiểu mỹ nữ.

Mỗi lần nghe thấy người khác bàn tán về mình, cô đều có thể đỏ mặt, sau đó càng thêm nỗ lực, mong giữ được danh hiệu “trông xinh đẹp học lại còn giỏi” vững chắc hơn. Lúc này cô cũng phát hiện ra lợi ích khi học ở lớp bình thường, nếu là trong lớp chọn, thành tích của cô nhất định sẽ không nổi bật như thế, thậm chí còn có thể khiến thầy cô lớp chọn chú ý đến.

Khi sắp lên lớp Chín, cuối cùng cô đã được cô giáo gọi vào văn phòng nói chuyện, đi cùng cô còn có hai học sinh lớp khác. Nội dung nói chuyện đơn giản và rõ ràng, đại khái là do mấy người họ có thành tích nổi trội nên thầy cô hỏi họ có muốn vào học trong lớp chọn hay không.

Trái tim Thời Vũ đập dồn dập và kích động, đối với cô, đó có lẽ là khắc họa tốt nhất cho giấc mơ thành hiện thực, tuy chưa có một lần thi chia lớp chính thức nào để cô chứng minh thực lực của mình, nhưng cô cũng tự dựa vào thành tích học của mình để được chú ý và công nhận.

Ba học sinh, một học sinh từ chối đề nghị của thầy cô, Thời Vũ và một bạn nữ khác được phân vào lớp 9/1 và lớp 9/2.

Cứ vậy, năm lớp Chín, Thời Vũ trở thành học sinh lớp 9/1.

Sau khi trở thành học sinh lớp 9/1, Thời Vũ cũng hoàn toàn biến từ thỏi vàng phát sáng thành hòn sỏi, ném vào trong nước hoàn toàn không thấy rõ. Cô tiếp tục nỗ lực học hành, thành tích cũng chỉ thuộc nhóm giữa trong lớp 9/1 mà thôi.

Khi càng thêm nỗ lực học hành và phải đối mặt với nỗi ảo não khi thành tích chững lại không tiến lên, cô luôn bất giác nhìn sang bạn học Lâm Phong Dự dù là môn học nào cũng được thầy cô giáo xem trọng nhất. Còn cậu cũng đứng đầu trong lớp, đồng thời lại đứng nhất toàn khối.

Cậu ta không nỗ lực bằng mình, Thời Vũ thầm định nghĩa trong lòng, kèm theo định nghĩa này thì cậu ta chắc chắn thông minh hơn mình, thế thì mới có được thành tích xuất sắc như thế.

Cậu ta không chỉ học giỏi, mà còn có khuôn mặt tuấn tú.

Cô từng nhiều lần trông thấy có các bạn nữ lén lút quan sát cậu, sau đó thầm thì gì đó với bạn, chắc chắn là nói những thứ liên quan đến cậu rồi.

Sau một lần thi Toán, rất nhiều người trong lớp đều bị thầy Toán gọi vào văn phòng lần lượt hỏi han, có lẽ là nói về tình hình học tập gần đây, tại sao thành tích kém đi, là vì làm bài không cẩn thận hay là không nắm chắc và thành thạo kiến thức, vân vân.

Thời Vũ cũng là một trong số đó, chỉ có điều cô là người cuối cùng.

Lúc rời khỏi văn phòng, bước chân cô hơi lưỡng lự, có một bài cô không biết rõ lắm, tuy bài đó đã được thầy cô định nghĩa là một trong số những bài rất dễ, nhưng cô vẫn không biết, lại bởi một vài lí do không thể nói nào đó mà ngại hỏi thầy cô. Khi đi ra khỏi văn phòng, cô đột nhiên hối hận, cảm thấy mình vẫn nên hỏi thì hơn.

Còn chưa đi đến văn phòng, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các thầy cô.

“Cô bé vừa nãy xinh nhỉ, cũng học lớp 9/1 đấy à?” Một cô giáo cười đùa.

“Ừ, lớp 9/1, trước học lớp 9/7, năm nay mới được đưa đến lớp 9/1. Thành tích cũng tạm, chỉ là hơi kém môn Toán.”

“Con gái hình như đều thế, Ngữ Văn và Tiếng Anh đều giỏi hơn con trai, Toán Lý Hóa thì kém hơn.”

“Cũng không hoàn toàn thế, kiến thức cấp Hai ít bài khó, chỉ cần đề bài không quá khó thì bình thường tụi con gái mà chăm chú học sẽ có thành tích cao hơn con trai, tụi con trai làm bài dễ ẩu.”

“Cũng chưa thấy lần nào thi có em nữ nào đứng đầu.”

“Chuyện này thì tại Lâm Phong Dự thông minh quá, cu cậu khá lắm, sau này tiền đồ sẽ rộng mở.”

Một thầy giáo khác tham gia: “Thời buổi này, không phải là thành tích tốt thì có nghĩa là có tiền đồ nữa. Tôi lại cảm thấy cô bé vừa nãy sau này sẽ có tiền đồ sáng lạn.”

Có người dường như cười: “Đúng đấy, học sinh có tiền đồ rộng mở nhất lớp 9/1 thật sự có thể là hai em Lâm Phong Dự và Thời Vũ.”

Khi ấy Thời Vũ như mở cờ trong bụng, đi đường phơi phới, lưng ưỡn thẳng, cô được người ta cho là có tiền đồ, thậm chí có tiền đồ như Lâm Phong Dự đứng đầu khối, đây là vinh quang lớn nhường nào chứ.

Khi ấy cô không hiểu, tiền đồ của cô, khác với tiền đồ của Lâm Phong Dự. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sức nóng hừng hực trong lòng cô, cô vùi đầu vào học, dù rằng việc học của cô chưa có bất cứ tiến bộ nào.

Mãi đến nhiều năm về sau, nhớ lại lời đó, Thời Vũ đột nhiên sinh lòng khâm phục giáo viên năm ấy.

Cô và Lâm Phong Dự quả nhiên giống như lời họ nói, là hai người có tiền đồ nhất trong lớp khi ấy, đều trở thành người giàu có, chỉ là một người dựa vào đàn ông, một người dựa vào chính bản thân mình.

Hai người cùng được nhận định là cùng có tiền đồ, xuất hiện trong cùng một bữa tiệc, vừa không hàn huyên vì thân phận bạn học, cũng chưa từng chào hỏi vì là bạn học cấp Ba, nói vài lời vu vơ, vậy mà một người nói cho một người khác biết chồng sắp cưới của cô ấy dây dưa với cô gái khác.

Không thể không nói là vô cùng lúng túng.

Khác biệt một trời một vực, người đàn ông dựa vào chính bản thân mà có được địa vị như bây giờ rõ ràng ung dung tự tin, còn cô gái thì rõ ràng mông lung và hơi bối rối không biết làm sao.

Nhưng Thời Vũ lại cảm thấy cảm giác khác biệt một trời một vực này hơi quen thuộc.

Học chung một trường cấp Hai, chung một khối, cùng thi đỗ vào Trung học Trường Duệ, nhưng Lâm Phong Dự vào Trung học Trường Duệ với thành tích xếp đầu, còn Thời Vũ lại đỗ vào Trung học Trường Duệ với mức điểm sàn, một người thứ nhất, một người thứ nhất từ dưới lên.

Thời Vũ rất nghi ngờ, “một trời” này hoàn toàn không biết “một vực” từng học chung một lớp với mình, dù rằng “một vực” vẫn luôn nhớ.

Lâm Phong Dự không nói nhiều thêm, không có tâm tư giảng đạo lý với cô, thậm chí có lẽ anh còn thấy hơi bực bội vì sự lo chuyện bao đồng của mình.

Thời Vũ nhìn bóng dáng lạnh lùng rời đi của anh, khẽ giậm chân, bỗng thẹn quá hóa giận, thầm mắng Tô Viễn Trạch gần chết, sau đó lại cảm thấy cực kì ấm ức, thế này thì không biết Lâm Phong Dự sẽ nghĩ mình như thế nào nữa.