Một thiếu niên mặc y phục đệ tử của Thiên Thủy Tông bưng một khay thức ăn tiến vào trong rừng, cho đến khi nghe được âm thanh nước chảy thì mới bước chậm lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên tươi cười.
"Ngọc Khuynh."
Thiếu niên một bên gọi, một bên dùng tay vén quần áo lên, dẫm trên cục đá ở bờ. Lúc này, một cánh tay xuất hiện phía trên tảng đá lớn gần đó, cánh tay kia cốt nhục cân xứng, một vết sẹo nhỏ cũng không có, nhưng ở bên sườn hai cánh tay phiếm chút màu xanh lá. Nhìn kỹ thêm một chút sẽ phát hiện, vệt xanh kia là màu xanh do vảy tạo thành.
Nơi ngón tay lại không có vảy xanh, không khác gì bàn tay người bình thường.
Thiếu niên nhìn thấy cánh tay kia, ánh mắt sáng lên, lập tức bước qua đó, thanh âm nhẹ nhàng, "Ngọc Khuynh, dùng bữa một chút rồi lại tiếp tục tu luyện nhé."
Thiếu niên đến gần tảng đá lớn kia. Cùng lúc đó, gương mặt giấu đằng sau đó cũng lộ ra ngoài.
Thiếu niên nhìn đến đó, trong nháy mắt hô hấp có chút cứng lại. Cho dù thiếu niên đã nhìn thấy hơn trăm lần đi nữa, thì mỗi lần nhìn đến đối phương, vẫn không nhịn được mà sửng sốt.
Chủ nhân khuôn mặt kia tựa như không thấy được sự sững sờ của thiếu niên, chậm rãi bơi đến gần bờ, ngồi lên một tảng đá gần đó.
Ánh mắt thiếu niên dõi theo khuôn mặt đối phương cả một đường, cho đến khi nhìn thấy cái đuôi dài màu lục đang chìm trong nước mới nhẹ thở ra một hơi. Vội vàng để khay đồ ăn trong tay qua một bên, cởi áo ngoài của đồng phục đệ tử xuống, khoác lên người đối phương.
......
Thiếu niên chính là gặp được Ngọc Khuynh ở bên trong cấm địa, lúc đó đối phương cũng như bây giờ, ngồi ở bờ sông. Còn thiếu niên thì mới vừa giết chết một con rắn nước trong đó, vừa đi lên liền nhìn thấy Ngọc Khuynh.
Trước tiên thiếu niên chỉ thấy được cái đuôi của Ngọc Khuynh, còn tưởng là đồng bọn của rắn nước, phản ứng đầu tiên chính là thi pháp lấy kiếm ra. Nhưng còn chưa kịp công kích đến cái đuôi kia thì thiếu niên đã bị đánh bay.
Ở trong nước lăn lộn mấy vòng, còn bị đẩy qua đẩy lại mấy lần, Ngọc Khuynh xem thiếu niên như là món đồ chơi mà trêu đùa. Đợi đến khi thiếu niên vất vả rời khỏi mặt nước, lúc đang muốn công kích trở lại thì thấy được khuôn mặt của Ngọc Khuynh.
Sau một trận trầm mặc, thiếu niên lại rơi vào trong nước.
Rồi sau đó, thiếu niên may mắn được ký kết kế ước cùng Ngọc Khuynh, đem đối phương rời khỏi cấm địa. Tên Ngọc Khuynh là do thiếu niên đặt, đối phương tuy rằng có chút nhíu mày khi nghe thấy cái tên này, nhưng cuối cùng cậu cũng không phản đối.
Nghĩ đến đó, thiếu niên thật ra cũng có chút xấu hổ, bởi vì hai chữ "Ngọc Khuynh" đã là cái tên tốt nhất thiếu niên có thể nghĩ ra được. Tựa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành. Tuy rằng có chút tục khí, nhưng thiếu niên cảm thấy đối phương rất hợp với cái tên Ngọc Khuynh này.
Nếu tính về tướng mạo, tiền bối Cửu Vĩ Hồ bên cạnh Giải Trầm sư huynh cũng không nhất định có thể thắng được Ngọc Khuynh. Huống hồ, tính tình của Ngọc Khuynh tuyệt đối tốt hơn nhiều so với tiền bối Cửu Vĩ Hồ kia.
.......
Năm năm trước, Thân Giác tại Huyền Hàn Sở trộm được Tiềm châu mà tộc Giao nhân bảo hộ cẩn thận, nhưng sau đó cậu mới biết được những viên cậu ăn không phải Tiềm châu mà là Tiềm Long châu. Lúc ấy cậu cho rằng sự khác nhau của hai loại hạt này chỉ là sự khác nhau về thời gian trưởng thành. Không nghĩ đến việc chính mình đã đoán sai hoàn toàn.
Tiềm Long châu có một điểm giống với Tiềm châu, chính là có thể làm tăng trưởng tu vi, nhưng cái phía trước lại có hiệu quả bá đạo hơn hẳn. Tộc Giao nhân canh giữ một mảng rộng Tiềm Long châu là vì bọn họ nghĩ bản thân chính là hậu duệ của Long tộc, có lẽ một ngày nào đó, bọn họ sẽ biến thành rồng, ngao du cửu thiên.
Nhưng sau khi bọn họ sử dụng Tiềm Long châu thì ngoại trừ gia tăng tu vi thì không hề có bất luận biến hóa nào. Thân Giác nuốt Tiềm Long châu là ngoài ý muốn, sau khi thủ lĩnh Giao nhân biết được thì liền mang theo Thân Giác trở về.
Ông vẫn luôn muốn biết liệu tộc khác ăn vào có thể biến hóa được hay không, lúc này lại vừa vặn xuất hiện một tên ngoại tộc ăn vụng Tiềm Long châu.
Tất nhiên, nếu như Thân Giác chết, chúng nó sẽ ăn thịt Thân Giác, dù sao thì năm con Giao nhân đã bị giết chết trong tay Thân Giác.
Thủ lĩnh Giao nhân tẩy rớt lệnh cấm trên người Thân Giác, ra lệnh tộc nhân canh giữ cẩn thận, sau khi xác nhận Thân Giác chưa chết thì mỗi ngày kêu người cấp Tiềm Long châu cho Thân Giác.
Lúc trước bọn họ có lấy Giao nhân làm thực nghiệm rồi, kết quả là chỉ ăn được đến ngày thứ mười lăm thì con Giao nhân kia đã nổ tan xác mà chết, là vì cơ thể không thể chịu được quá nhiều linh lực.
Một lần ăn như vậy, liền ăn đến bốn năm. Mỗi một năm, hình dáng của Thân Giác đều có sự biến hóa.
Đuôi sóc lúc đầu chậm rãi biến mất, dần dần chuyển thành đuôi rồng màu lục. Trong khoảng thời gian đó Thân Giác vẫn luôn không tỉnh, thủ lĩnh Giao nhân sau khi biết Thân Giác được đút Tiềm Long châu đã một tháng nhưng vẫn chưa chết, sau liền bắt đầu canh gác bên cạnh Thân Giác mỗi ngày.
Khi ông ta nhìn thấy dáng vẻ Thân Giác bắt đầu biến hóa, tâm tình thập phần phức tạp. Bọn họ vẫn luôn cho rằng bản thân chính là hậu duệ của Long tộc, vì vậy mới nuôi rất nhiều Tiềm Long châu. Nhưng trong bọn họ lại không có một ai hóa rồng, ngược lại, một con sóc trộm nuốt Tiềm Long châu của bọn họ lại đang chậm rãi hóa rồng.
Dưỡng đến thời điểm bốn năm rưỡi, Thân Giác cuối cùng cũng tỉnh, lúc này cậu đã có được một cơ thể rồng hoàn chỉnh, chỉ là sừng rồng vẫn chưa mọc ra.
Thời điểm cậu tỉnh lại cảm thấy có chút ngốc lăng, tộc Giao nhân lại rất hưng phấn. Toàn bộ người trong tộc đều vây quanh trước mặt Thân Giác, thủ lĩnh Giao nhân đứng trong đó tiến lên phía trước, nói cho Thân Giác những gì bọn họ đã phải trả giá trong thời gian bốn năm rưỡi cậu hóa rồng này.
"Ngươi phải biết rằng, vốn dĩ chúng ta có thể giết chết ngươi, nhưng chúng ta lại không làm vậy. Vậy nên hiện tại khi ngươi tỉnh, đây cũng chính là lúc ngươi phải báo đáp cho bọn ta." Thủ lĩnh Giao nhân nói.
Thân Giác nhìn đối phương, một lát sau mới nói: "Các ngươi muốn gì?"
"Ta biết ngươi có rất nhiều pháp thuật cao giai, ngươi phải truyền lại những pháp thuật cao giai đó cho bọn ta. Còn có những công pháp pháp thuật, pháp trận của tu sĩ mà ngươi có được, tất cả đều phải đưa ra cho bọn ta." Thủ lĩnh Giao nhân mở lòng bàn tay ra, ở bên trong chính là một viên Tiềm Long châu đang phát ra ánh sáng, "Viên Tiềm Long châu này chỉ có mỗi tộc bọn ta nuôi dưỡng được, tuy rằng ngươi có thể hóa rồng, nhưng đó cũng là hiệu quả mà Tiềm Long châu mang lại. Một khi dừng lại việc sử dụng Tiềm Long châu, ngươi sẽ lại một lần nữa biến trở về bộ dáng ban đầu, thậm chí còn bị phản phệ, nổ tan xác mà chết, cho nên nếu ngươi cự tuyệt điều kiện mà bọn ta đưa ra, ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết."
Trong vòng bốn năm rưỡi này, vị thủ lĩnh Giao nhân này đã suy nghĩ rất nhiều, chúng nó tuy rằng không thể hóa rồng, nhưng cũng muốn học tập thêm những pháp thuật lợi hại. Khi học được thì thời điểm đón nhận thiên kiếp sẽ càng thêm dễ dàng.
Cho đến hiện tại, tộc Giao nhân bọn họ còn chưa từng sống quá hai trăm tuổi, đều chết trước hai trăm tuổi vì một trận thiên kiếp.
Nếu không thể có được một con Giao nhân sống thọ, bọn họ sẽ không bao giờ có thể làm cho chủng tộc lớn mạnh hơn, chỉ có thể bị vây khốn ở bên trong hải vực nho nhỏ này. Hơn nữa, những yêu thú khác trong Huyền Hàn Sở đã nhìn chằm chằm bọn họ từ rất lâu về trước, nếu bọn họ còn không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, chung quy cũng sẽ có một ngày bọn họ tiến đến diệt vong.
.....
"Ngọc Khuynh, huynh đang nghĩ gì thế?" Thiếu niên bên cạnh thấy Thân Giác chậm chạp không chịu ăn thì không khỏi lo lắng hỏi, "Là có vấn đề trong việc tu luyện sao?"
Thân Giác lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, duỗi tay cầm lấy cái chén chứa đầy quả phỉ. Sau khi cậu rời khỏi Huyền Hàn Sở, cậu trở về cấm địa là vì muốn tiến vào Thiên Thủy Tông một cách quang minh chính đại. Rốt cuộc thì mục tiêu của cậu cũng là vì Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm ở Thiên Thủy Tông, cho nên cậu ký kết khế ước với một đệ tử của Thiên Thủy Tông, Giang Vân Tích. Thay đổi thân phận, sửa lại tên, rồi đi đến Thiên Thủy Tông.
Từ khi thức tỉnh, một ngày cậu cũng chưa từng lười biếng, vẫn luôn chăm chỉ tu luyện để có thể đủ cường đại rồi đánh bại Phù Cửu Âm.
Bất quá, vào hôm nay, cậu cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của Phù Cửu Âm.
Đối phương xuất quan, có nghĩa là rất có khả năng phải lại gặp mặt. Thân Giác không xác định được Phù Cửu Âm có thể nhận ra cậu, dù cho cậu đã thay đổi tướng mạo hay không.
Sau khi hóa rồng, hóa hình người sẽ có thể bỏ đi bộ dạng lúc trước. Thân Giác không nghĩ lại sử dụng khuôn mặt của Phù Cửu Âm cho nên đã thay đổi lại bộ dáng. Chỉ là trong một chốc lát thì cậu cũng không nghĩ ra được nên biến thành bộ dáng gì, cuối cùng lại nghĩ đến khuôn mặt vốn dĩ của chính mình.
Chờ sau khi hóa hình xong, Thân Giác mới ý thức được chính mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn.
Ở trước mặt cậu chính là vị thủ lĩnh Giao nhân đang trông chừng cậu hóa hình, sợ cậu sẽ xảy ra vấn đề. Sau khi thấy Thân Giác hóa người xong, trong một khoảng thời gian ngắn không cất lời, hồi lâu sau mới nói: "Gương mặt này của ngươi cũng không tệ lắm, như thể nào nghĩ ra được vậy?"
Thân Giác hạ mi, chỉ có thể trả lời hàm hồ, "Tùy tiện nghĩ ra thôi."
Quả thật là tùy tiện nghĩ, bằng không cậu cũng sẽ không thay đổi khuôn mặt của bản thân. Nhưng dù đó là khuôn mặt của chính mình, thì so với lúc còn ở trên Thiên Đình cũng có chút khác biệt. Tuy vậy, Thân Giác cũng có chút không được tự nhiên.
Thân Giác từ đó đến giờ đều không vui vẻ gì khi có người nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, thời điểm khi còn ở trên Thiên Đình, lúc cậu vừa mới bái nhập sư môn cũng đã từng đánh nhau rất nhiều lần với sư huynh đồng môn, là bởi vì đối phương luôn nhìn chằm chằm vào luôn mặt cậu.
Về sau, khi sư huynh xuống nhân gian để nói chuyện yêu đương, cậu mỗi ngày đều tu luyện, lúc đó mới tốt hơn nhiều.
......
Thân Giác trâm mặc ăn cơm xong thì đột nhiên biến đuôi rồng thành chân người, từ trong nước đứng lên. Giang Vân Tích bên cạnh liền hoảng sợ, khi ánh mắt quét đến đôi chân phía dưới y phục của Thân Giác thì lập tức quay mặt đi chỗ khác. Nhưng cho dù như vậy thì khuôn mặt thiếu niên vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
Mình thật là cầm thú mà, vì sao lại luôn có những suy nghĩ không nên có đối với yêu thú của chính mình vậy?
Tuy rằng Ngọc Khuynh rất đẹp, nhưng Ngọc Khuynh cái gì cũng không hiểu, một lòng chỉ có việc tu luyện, mình không thể dọa sợ cậu ấy được.
Giang Vân Tích niệm Thanh Tâm Quyết mấy lần mới đứng lên, nhìn về Thân Giác, "Ngọc Khuynh, bây giờ huynh muốn đi đến Tàng Thư Các sao?"
"Ừ." Thân Giác đưa lại chén cho Giang Vân Tích, "Cảm ơn, ta đi trước."
"Ai, từ từ đã." Giang Vân Tích vội vàng chặn lại Thân Giác, "Ngọc Khuynh, huynh trước tiên đổi lại y phục cái đã."
Thân Giác nghe vậy, hậu tri hậu giác mới nhìn lại chính mình, lúc này mới ý thức được hiện tại cậu không tiện gặp người cho lắm. Áo ngoài của Giang Vân Tích đã bị nước làm ướt hơn phân nửa, hiện tại đang dán vào trên người cậu. Mà ở bên trong áo ngoài, cái gì cậu cũng chưa mặc.
Bởi vì cảm nhận được hơi thở của Phù Cửu Âm, hôm nay cậu luôn có chút tâm thần không yên.
Giang Vân Tích lấy ra một bộ y phục từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Thân Giác, còn nở ra một nụ cười lấy lòng, "Đây là y phục ta mua ở dưới chân núi, huynh xem thử có hợp với huynh không."
Thân Giác nhận lấy y phục, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi thay vào. Thời điểm thay y phục, cậu không cố ý tránh khỏi Giang Vân Tích. Sau khi thay xong, cậu còn muốn trả lại áo ngoài cho Giang Vân Tích nhưng lại phát hiện đối phương đã rời đi rồi.
"Ngọc Khuynh, ta đột nhiên nhớ đến lúc nãy sư tôn tìm ta, ta đi trước nhé, huynh cứ tùy tiện để đồ ở đó đi, lát nữa ta sẽ đến lấy."
Lời thiếu niên nói vang vọng lại trong không trung.
Thân Giác nhìn về hướng Giang Vân Tích rời đi, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cậu vẫn gấp gọn áo ngoài của thiếu niên lại, đặt trên một tảng đá sạch sẽ gần đó.
Nơi này cách Tàng Thư Các một đoạn, vì không được phép phi hành cho nên Thân Giác đành đi bộ đến đó.
Thân Giác không thích nơi đông người, cho nên luôn chọn đường nhỏ mà đi, nhưng khi đến trước cửa Tàng Thư Các, cậu liền thấy rất nhiều đệ tử của Thiên Thủy Tông đang đứng.
Vào đoạn thời gian này, người đến Tàng Thư Các ngày càng nhiều, Thân Giác nhìn cảnh chen chúc xô đẩy của dòng người phía trước thì nhịn không được nhăn mày.