Sau khi Thân Giác về đến nhà, đầu tiên là khởi động chiếc điện thoại đã được sạc xong lên. Sau khi khởi động máy liền nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng với rất nhiều tin nhắn. Cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn phần lớn là đến từ Diêu Triển, trong đó có hai ba tin là của Thương Già Dư. Thương Già Dư phi thường ấu trĩ, nói cho cậu biết rằng y đã nhìn ra được quỷ kế của cậu, còn tiến hành một hồi công kích tinh thần cùng thể xác cậu. Thân Giác chỉ nhìn thoáng qua, sau liền chụp lại toàn bộ nội dung với ý đồ thanh cao là chia sẻ cho Diêu Triển cùng xem.
Rất nhanh, cậu lại nhận được tin nhắn mới đến từ Thương Già Dư.
"Anh đúng là không biết xấu hổ mà! Vậy mà lại dám cáo trạng tôi với Triển ca, nếu anh mà còn dám chụp lại hình mà cáo trạng nữa thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"
Thân Giác trầm mặc hai giây, lại tiếp tục chụp hình cho Diêu Triển, thuận tay kéo số điện thoại của Thương Già Dư vào sổ đen.
Sau khi kéo đen, thế giới của cậu trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Diêu Triển rất quan trọng mặt mũi. Sau khi bị hắt một thân cà phê trong quán cà phê thì dứt khoát không tiếp tục liên hệ với Thân Giác nữa, sau này người gọi điện cho Thân Giác đã biến thành trợ lý của Diêu Triển.
Hiệu suất làm việc của đối phương rất cao, rất nhanh đã xử lý xong chuyện giải trừ hôn ước. Bên này Thân Giác không cần phải trải qua bước thông tri cho người thân, vậy là đỡ được một bước. Còn thân thích bên kia của Diêu Triển, vốn họ cũng không thích cậu, sau khi giải trừ hôn ước xong có khi còn lập tức mở tiệc ăn mừng cũng không chừng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thân Giác cả người đều cực kỳ nhàn hạ. Hiện tại, tất cả người quen của cậu đều biết chuyện cậu giải trừ hôn ước, cho nên không ai dám gọi điện thoại đến. Chỉ đôi lúc nói chuyện với cậu thì sẽ mềm giọng hỏi về bệnh tình của cậu mà thôi.
Thân Giác một mình một người trải qua năm mới, sau khi đến bệnh viện cắt chỉ thì cậu liền chạy đến tiệm xăm mà cậu đã hẹn trước đó.
Chủ của tiệm xăm là một nữ Beta vẫn còn rất trẻ, cô nhìn đến vế sẹo trên đầu Thân Giác thì đưa cho Thân Giác những bản vẽ mà cô đã chuẩn bị trước đó, đồng thời mở miệng nói: "Cậu thật sự muốn xăm sao? Hình xăm trên mặt sẽ cực kỳ dễ thấy, có thể sẽ có một số người không chấp nhận được. Tôi kiến nghị anh nên đi thẩm mỹ xóa sẹo thì tốt hơn."
"Tôi đã quyết định rồi, sẽ không đổi ý, cô yên tâm." Thân Giác cúi đầu đưa ra bản vẽ mà cậu chọn.
Bản vẽ này được thiết kế vào mấy ngày trước, khi đó Thân Giác chỉ đưa cho đối phương ảnh chụp của mình khi chưa cắt chỉ. Hôm nay cô chủ tiệm xăm thấy được vết sẹo của Thân Giác thì trầm ngâm một lúc lâu, rút ra một tờ giấy mới, một lần nữa vẽ lại một bản vẽ mới.
"Cậu cảm thấy cái này được không? Là ký hiệu ngôn ngữ của tộc Đông Phạn, có ý nghĩa là đổi vận."
Bản vẽ mới kia nhìn qua có chút giống một đóa hoa, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại giống như ẩn giấu một lưỡi dao sắc bén ở bên trong, ẩn giấu dưới sự mỹ lệ là sát khí.
Thân Giác nhìn một lúc, sau mới gật đầu, "Vậy chọn cái này đi."
Bởi vì hình xăm nằm trên mặt, cho nên cô làm rất cẩn thận. Xăm xong hoa văn này tốn ước chừng khoảng ba giờ đồng hồ. Sau khi xăm xong, cô chủ tiệm xăm ưỡn thẳng chiếc lưng nhức mỏi của mình, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, "Cuối cùng thì cũng không hủy hoại mất gương mặt này của cậu." Cô lấy gương đưa cho Thân Giác nhìn, "Không thể không nói, sau khi xăm lên thì nhìn cậu bad hơn rất nhiều nha, cậu có bạn lữ chưa? Nếu vẫn chưa thì có thể suy xét đến tôi thử không, trên dưới tôi đều có thể."
Trong thế giới ABO, nữ beta cũng có vật nam tính. Trong kiếp này, không có những thứ gọi là tình yêu khác giới hay là tình yêu đồng tính, chỉ cần thích thì đều có thể ở bên nhau.
Thân Giác nghe cô nói vậy thì không khỏi nhấp môi, sau mới nói: "Có rồi."
"Thật đáng tiếc." Ánh mắt của cô đặt trên hình xăm nơi thái dương của Thân Giác, vết sẹo dài tầm khoảng ba centinmet, vì vậy cô đã xăm phủ lên bên trên. Bây giờ dù cho có nhìn sát vào thì cũng không nhìn ra được vết sẹo nơi đó. Họa tiết cổ xưa đen nhánh diễm lệ nở rộ trên gương mặt lạnh nhạt của đối phương, loại tương phản như vậy khiến cô nhìn vào liền ngứa ngáy tâm cam, dù cho đây vốn dĩ là tác phẩm của chính cô.
Sau khi nghe những việc cần chú ý từ cô chủ tiệm xăm, Thân Giác cầm theo một ít thuốc hạ sốt đi về nhà. Kỳ nghỉ của cậu kéo dài đến mười lăm tháng giêng, từ giờ đến đó cũng còn đến mười ngày, cho nên cậu trực tiếp đặt vé máy bay đi nước M vào ngày hôm sau.
Địa điểm đầu tiên chính là thủ đô của nước M.
Cậu chưa từng gặp Thương Diễn Vũ mà chỉ từng nghe Thương Già Dư nhắc đến mà thôi. Trong lời của Thương Già Dư, Thương Diễn Vũ không hơn không kém chính là một người xấu, là kiểu người ở bên ngoài thì đối xử tốt với người khác nhưng sau lưng lại sử dụng ám chiêu. Loại thông tin này đối với Thân Giác mà nói không khác gì nói như không nói vậy. Nhưng nếu Thương Diễn Vũ là một người thích chiếm đoạt những thứ của người khác thì hắn nhất định rất thích nhận được sự chú ý của mọi người.
Vì vậy vào đêm đầu tiên Thân Giác đến thủ đô nước M, cậu đi đến quán bar lớn nhất trong địa phương. Tiếc là không thấy bất cứ ai có đặc điểm giống Thương Diễn Vũ cả, nhưng lại có rất nhiều ánh mắt bị cậu hấp dẫn.
Ở dưới ánh đèn tối tăm, hình xăm phù phiếm diễm lệ nơi thái dương của Thân Giác lại cực kỳ nổi bật, hoàn toàn tương phản với cặp mắt của cậu. Cho nên có không ít người tặng rượu cho Thân Giác, cũng có vài người lớn mật, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Thân Giác, còn muốn nắm lấy tay cậu, bất quá đều bị Thân Giác tránh đi.
Ngồi một đêm, sự kiên nhẫn của Thân Giác dần bị sự quấy rầy của đám người kia làm cho vơi bớt. Cho đến sau đó, khi có người thậm chí còn giả vờ say mà ngã vào lòng cậu, cậu thật sự không nhẫn nhịn được nữa, lập tức đứng lên, nhanh chóng tính tiền rồi rời đi.
Hôm sau, Thân Giác đổi qua một quán bar khác. Nhưng quán bar này cũng không khác quán hôm qua cho lắm, Thân Giác vẫn luôn trong trạng thái bị người khác dòm ngó, chân mày càng nhăn càng chặt. Một nam Beta làm bartender quan sát Thân Giác cả đêm, thật sự nhịn không được nữa mà mở miệng, "Tôi cảm thấy cậu không hợp với nơi này chút nào. Vì sao cậu lại đến đây? Nhìn qua liền thấy cậu không vui một chút nào." Cậu ta chỉ về ly rượu trước mặt Thân Giác, "Tôi pha rượu cho cậu, một ngụm cậu cũng chưa uống."
"Xin lỗi, không phải do tôi cảm thấy rượu cậu pha không ngon miệng đâu." Thân Giác có lỗi nói.
"Không cần phải xin lỗi, thực ra cũng do tôi đường đột." Bartender cười một chút, "Chẳng qua tôi cảm thấy cậu không thích hợp ở nơi này cho lắm. Cậu hẳn là nên ngồi trong rạp hát, nghe những loại nhạc như nhạc cổ điển chẳng hạn, những người trong đó nhìn qua tương tự như cậu vậy, rất đẹp rất mê người, nhưng lại không thể tùy tiện chạm vào."
Lời đối phương nói như gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho Thân Giác, cậu nhìn đủ loại dạng người xung quanh, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc. Bất kể người nào cũng có thể đến quán bar, tuy cậu vẫn chưa gặp qua Thương Diễn Vũ, nhưng Thương Diễn Vũ chính là kiếp chủ, nếu kiếp chủ xuất hiện trong quán bar thì không chừng sẽ bị rất nhiều người vây quanh. Không nhất định đối phương sẽ thích cảm giác này.
Thân Giác nghĩ vậy, lập tức lấy ra một xấp tiền trong bóp để lên mặt bàn, sau khi nói cảm ơn thì nhanh chóng rời đi.
Hiện tại đã là tám giờ rưỡi tối, Thân Giác trực tiếp bắt taxi đi đến rạp hát lớn nhất thủ đô, lúc đi đến đã gần chín giờ rưỡi. Thời điểm Thân Giác xuống xe, trước cổng không có một ai. Đứng ở cổng nhà hát nhìn vào trong, bên trong tối như mực, tuy cửa không khóa nhưng có vẻ đã tan tầm rồi.
Nhưng Thân Giác cũng đã đến, cho nên định đi vào trong nhìn thử. Cổng không có người gác cho nên cậu trực tiếp đi vào. Ánh huỳnh quang trên mặt đất chỉ thị cậu đi về phía trước, sau khi tìm được thang máy, cậu nhìn qua bản đồ toà nhà bên cạnh.
Rạp hát này chỉ có ba tầng, lầu một là nơi bán vé, lầu hai là sân khấu, còn tầng ba thì không ghi gì cả. Thân Giác suy nghĩ một chút, đi đến thang máy ấn vào lầu hai trước tiên.
Sân khấu chính nơi lầu hai quả nhiên đã không còn một ai, có một bảo an đang đi khóa cửa. Thời điểm bảo an nhìn thấy Thân Giác thì đánh giá cậu một chút rồi nói: "Lên lầu ba đi."
Hả?
Thân Giác còn đang sửng sốt thì bảo an kia đã xoay người tiếp tục khóa cửa, còn thấp giọng oán giận, "Mấy người các cậu cũng thật là, theo đuổi người ta cũng phải theo đuổi đến tận chỗ làm, nơi này của chúng tôi trễ nhất là mười rưỡi liền khóa cổng. Cậu đừng ở lại lâu quá, nếu không thì đến chín giờ sáng mai mới có thể ra ngoài."
Bảo an khóa cửa kỹ càng xong thì đi mất, để lại Thân Giác một mình đứng ở hành lang lầu hai.
Thân Giác đứng tại chỗ một lúc liền quyết định đi thang máy lên lầu ba. Bảo an có vẻ cũng không kinh ngạc chút nào về việc Thân Giác xuất hiện, cũng không bắt cậu phải rời đi mà bảo cậu lên lầu ba, thậm chí còn nói cho cậu biết một tin tức, đó chính là có vẻ có rất nhiều người đến rạp hát này giống cậu.
Cửa thang máy lầu ba mở ra.
Sau khi Thân Giác bước ra khỏi thang máy thì phát hiện, so với lầu hai tối đen như mực thì lầu ba có một ngọn đèn dầu, coi như cũng sáng sủa. Lầu ba chia thành nhiều phòng, trên cửa mỗi phòng đều có treo một thẻ bài, đi từ phòng hóa trang cho đến phòng chứa đồ, chỉ duy nhất một phòng không treo thẻ bài gì cả.
Cậu dừng trước cửa căn phòng kia, không vội vã gõ cửa mà chỉ nghe ngóng động tĩnh bên trong. Bên trong im ắng, hình như không có ai ở trong. Thân Giác nhấp môi, vẫn cảm thấy việc mạo muội gõ cửa phòng của người xa lạ rất không nên, quyết định ngày mai quay lại đây xem thử. Nghĩ vậy, cậu lập tức xoay người rời đi, nhưng khi vừa đi đến thang máy, đột nhiên cậu nghe được âm thanh cửa bị mở ra cùng với âm thanh xướng khúc của nam nhân.
Rõ ràng là âm thanh xướng hí, nhưng đối phương phảng phất chỉ đang tùy ý xướng lên hai câu, rất nhanh đã dừng lại, nhưng vẫn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Thân Giác. Thân Giác không khỏi quay đầu lại, thân ảnh mặc diễn phục đỏ rực tiến vào mắt cậu.
Người nọ cao gầy, đưa lưng về phía Thân Giác mà đi về phía trước. Hắn giơ tay gỡ mái tóc giả xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn tựa như ngọc mỡ cừu. Sau khi hắn gỡ tóc giả xuống thì tùy ý lắc đầu, tựa hồ từ dư quang mà nhìn thấy Thân Giác, cho nên bước chân thoáng dừng lại, nghiêng nửa người qua.
Gương mặt bên dưới ánh đèn màu hoàng hôn kia vẫn còn lớp trang điểm đậm của vở hí kịch, cơ hồ không nhìn rõ được chân dung, nhưng Thân Giác thấy được đôi mắt của đối phương, là một đôi mắt cực kỳ rực rỡ. Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn tùy ý, nhưng phảng phất khiến cho người ta chìm vào một loại ảo giác –
Người đang thâm tình nhìn về phía ta một cách chăm chú.
Mà cặp mắt kia, khi nhìn về phía Thân Giác bất chợt cong nhẹ, đôi môi tô son đỏ thắm khẽ câu lên, khẽ nói một câu.