Xuân Ấm

Chương 15: Cùng nhau về nhà



Lý Nguyễn nhướng mày nhìn Cố Kỳ Nguyên ngồi ở ghế lái. Cô nhớ rõ Cố Kỳ Nguyên đã từng nói năm ngoái cậu mới về nước, như vậy chiếc xe này nếu không phải là dùng lại đồ cũ trong nhà thì chính là mua xe second-hand.

Lúc ăn cơm trưa cô có nghe mấy cô gái nhắc tới xe của Cố Kỳ Nguyên rất bình thường, đoán chừng điều kiện nhà cậu ta chỉ tương tự nhà cô. Chẳng qua là Lý Nguyễn không ngờ tới Cố Kỳ Nguyên vậy mà còn có thể che giấu kỹ như vậy, căn hộ kia của cậu giá trị không hề nhỏ.

Mấy ngày trước Lý Nguyễn tình cờ nhìn thấy hóa đơn tiền điện, cô cảm thấy đăng ký biểu giá điện thung lũng* sẽ khá có lợi nên hỏi Cố Kỳ Nguyên giấy tờ bất động sản để đi đăng ký. Cậu tìm trong phòng rồi đưa thẳng cho cô tất cả giấy tờ liên quan đến quyền sở hữu nhà ở và chỗ đỗ xe như giấy chứng nhận bất động sản, giấy chứng nhận đất đai cùng với các loại thẻ liên quan đến tiền điện, tiền nước, tiền gas, tiền truyền hình kỹ thuật số.

*Biểu giá điện thung lũng (Gốc: 峰谷电 – Hán Việt: phong cốc điện – Tiếng Anh: peak-valley electricity tariffs): Đây là cách tính tiền điện với mức giá chia theo thời điểm sử dụng, giá điện ở những khoảng thời gian cao điểm sẽ đắt hơn những khoảng thời gian thấp điểm. (Tụi tui thực sự không tìm được từ tương đương trong Tiếng Việt nên đành để như này:<)

“Cậu giữ đi, tôi cầm sợ sẽ làm mất!”

Khi đó Lý Nguyễn ngạc nhiên đến há hốc mồm, cô suy nghĩ một chút rồi bảo Cố Kỳ Nguyên chuyển két sắt bỏ trống trong phòng cậu sang phòng cô, sau đó bỏ các loại giấy tờ và thẻ vào trong két sắt

Tiền thuê nhà rất rẻ, Lý Nguyễn nghĩ sau này tiền điện, tiền nước… vẫn nên tự cô nộp vậy.

Cả ba giấy chứng nhận đã đầy đủ rồi thì chắc chắn căn phòng này không phải là mua thế chấp. Nếu có thể thanh toán toàn bộ tiền mua căn hộ lớn như vậy ở trung tâm thành phố H thì sao lại không thể mua được một chiếc xe tốt hơn?

Lý Nguyễn ngồi ở ghế phụ nhìn Cố Kỳ Nguyên đeo một cái kính có gọng màu đen, nhưng mà kiểu dáng có chút khác biệt so với cái ở nhà.

“Cậu mua mấy cái kính hả?”

“Trong nhà, trong xe, trong công ty.” Cố Kỳ Nguyên vừa thắt dây an toàn vừa trả lời.

“Sao không đeo luôn một cái thôi?”

“Không thích.”

Lý Nguyễn nói xong im lặng không lên tiếng nữa. Cô nghĩ thầm Cố Kỳ Nguyên hẳn là không thích đeo kính, độ cận không hề cao, ngày thường có thể không cần đeo kính.

Lý Nguyễn đã trông thấy dáng vẻ khi đeo mắt kính của Cố Kỳ Nguyên vài lần, giống hệt như sinh viên chăm học, có chút ngốc.

“Tôi nói sao cậu không mua mắt kính đẹp một chút?”

“Chỗ nào khó coi?” Cố Kỳ Nguyên nhìn thẳng về phía trước, vững vàng lái xe ra hỏi gara.

Lý Nguyễn lặng lẽ không lên tiếng, thật sự khó mà nói: phải nói là rất khó coi.

Được rồi, khiếu thẩm mỹ bẩm sinh của người nào đó có khuyết điểm, nhưng mà ý đồ bắt bẻ của cô cũng không đúng…

“Thắt dây an toàn chưa?” Cố Kỳ Nguyên tay tiếp tục điều khiển vô-lăng hỏi.

“Ừ, được rồi.”

“Ngồi vững.”

Cố Kỳ Nguyên vừa mới phát ra âm thanh, Lý Nguyễn cảm thấy xe giống như mũi tên đã rời dây cung, mạnh mẽ hướng về phía trước…

Xe vững vàng dừng ở cổng khu chung cư nhà cô, Lý Nguyễn có chút hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại.

“Cố Kỳ Nguyên, xe này đã sửa rồi đúng không?”

“Ừ, đúng là đã thay một số bộ phận.” Cố Kỳ Nguyên gật đầu.

“Mất bao nhiêu tiền?” Lý Nguyễn cảm thấy muốn đem chiếc xe vốn bình thường thay đổi tính năng được như bây giờ, quả thực không đơn giản.

“Có bạn bè trong tiệm nên rẻ hơn rất nhiều, khoảng ba mươi vạn thôi.”

Lý Nguyễn trợn mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên không nói nên lời.

Cái tên phá của này!

Lý Nguyễn quả thực không biết nói gì với cách tiêu tiền của Cố Kỳ Nguyên, chỉ có thể căm giận mà mở cửa xe xuống xe. Quay đầu nhìn lại thấy Cố Kỳ Nguyên đang nhìn mình, đôi mắt đen nhánh vô cùng bình tĩnh.

Không biết tại sao Lý Nguyễn có cảm giác mình đã bỏ rơi một sủng vật vô tội. Chính mình nếu như cứ như vậy mà về nhà, có phải hay không giống kẻ ăn cháo đá bát?

Nghĩ đến tối qua cô và đồng nghiệp đi ra ngoài ăn cơm, về nhà liền thấy bộ dáng Cố Kỳ Nguyên nhịn đói chờ, hiện tại bụng đói lại đi một đoạn đường dài mấy tiếng đồng hồ đưa cô trở về.

Cũng không biết trạm bán đồ ăn trên đường cao tốc có hợp khẩu vị của cậu không….. Nghĩ nghĩ, Lý Nguyễn có chút không đành lòng.

“Có muốn đi đến nhà tôi ăn chút gì đó không?” Lý Nguyễn ngập ngừng hỏi, sau khi hỏi xong cô mới nảy sinh chút phiền não.

“Được.” Cố Kỳ Nguyên trả lời rất nhanh, khóe môi nhẹ nhàng vểnh lên.

Lý Nguyễn lại thở dài, đợi lát nữa sẽ phải giải thích với cha mẹ như thế nào khi đột nhiên đem bạn về nhà? Cô đi vài bước đến bên cạnh, chờ Cố Kỳ Nguyên ngừng xe ở ven đường.

“Đi thôi.” Rõ ràng tâm trạng Cố Kỳ Nguyên đã tốt hơn nhiều.

“Nghĩ tới lát nữa có khả năng được ăn đồ mẹ tôi nấu, cậu sẽ không chảy nước miếng chứ?” Lý Nguyễn cười vươn cánh tay đụng vào cánh tay Cố Kỳ Nguyên.

Hai tay Cố Kỳ Nguyên nhét vào bên trong túi áo, khóe môi hơi vểnh lên nghiêng mắt liếc Lý Nguyễn một cái.

“Đúng vậy.”

Kỳ thật Cố Kỳ Nguyên đang nghĩ, ngày hôm qua chỉ nhịn đói một lần, quả nhiên có kết quả rõ rệt.

“Hóa ra phá khu nhà cũ để xây khu chung cư này hả?”

Cố Kỳ Nguyên đã rất nhiều năm không đến thành phố N nhưng vẫn còn nhớ rõ năm đó có nhiều hộ gia đình công nhân viên chức ở chỗ này.

“Đúng vậy, nơi này ở rất gần bệnh viện nên ba mẹ tôi quyết định mua một căn.”  Lý Nguyễn ngừng một lúc, nhớ tới năm đó ở khu vực này có không ít gia đình đều cùng mua nhà trong một khu, trong đó có cả gia đình Đỗ Dịch Trạch, cảm tình giữa hai nhà tốt đến mức còn mua nhà ở cùng một tòa, một nhà tầng trên một nhà tầng dưới.

Lý Nguyễn cảm thấy chính mình mời Cố Kỳ Nguyên về nhà ăn cơm có phải là một chuyện không sáng suốt? Dù sao quan hệ giữa cô và Đỗ Dịch Trạch còn chưa nói cho cha mẹ đôi bên biết.

Cô nghĩ một chút rồi thôi, dù sao thì sự thật là lúc trước hai người đã chia tay mỗi người một ngả rồi, cô nhất định sẽ không thay đổi.

Cùng lắm thì Chủ nhật này cô sẽ giải thích rõ ràng một lần, cho dù có giải thích như thế nào, cũng đều là một loại tổn thương…

Khi đi đến chân cầu thang, Lý Nguyễn đã suy nghĩ cẩn thận. Lúc nào cũng nghĩ việc này việc kia cô sẽ càng khó mở miệng nói chuyện cùng ba mẹ.

Không bằng cứ để tự nhiên, nếu như ba mẹ cảm thấy khó hiểu chủ động hỏi cô, lúc đó cô sẽ nói rõ cho bọn họ biết.

Nhà của Lý Nguyễn ở lầu bốn, có nhiều phòng, khu chung cư đã được xây dựng nhiều năm rồi, khoảng thời gian trước cửa đầu hành lang bị hỏng còn chưa sửa xong, cô liền dẫn Cố Kỳ Nguyên trực tiếp đi thẳng vào, đi đến cổng nhà mình bấm chuông cửa.

Lúc nãy vì ra ngoài vội vàng, cô không mang theo chìa khóa nhà cũ. Cho nên khi cửa mở ra, Nguyễn Mẫn bị hù dọa, bỗng dưng mở to mắt, quan sát Cố Kỳ Nguyên từ trên xuống dưới.

Lý Nguyễn ở trên đường đã gửi tin nhắn, nói là có khả năng sẽ dẫn một người bạn đến nhà ăn cơm. Lúc đó cô còn chưa nghĩ kỹ có muốn mời Cố Kỳ Nguyên về nhà ăn cơm hay không, cho nên mới nói là “Có khả năng”.

Nguyễn Mẫn tưởng là Đào Tinh Tinh, không nghĩ tới vậy mà là một người con trai xa lạ.

Đỗ Dịch Trạch nói Lý Nguyễn cáu gắt với hắn, không chịu để ý đến hắn. Lẽ nào Nguyễn Nguyễn biết là Đỗ Dịch Trạch cũng vừa đến đây, cho nên cố ý tìm một nam nhân tới để chọc giận hắn?

Nguyễn Mẫn vừa mới nghĩ như vậy đã lập tức phủ nhận trong lòng. Con gái của bà bà hiểu rất rõ, cô chưa bao giờ có hành động như vậy, nếu như thật sự yêu Đỗ Dịch Trạch thì sẽ không làm tổn thương trái tim của hắn.

“Nguyễn Nguyễn vị này là?”

Lý Nguyễn hiển nhiên thấy được Nguyễn Mẫn đang nghi hoặc, đang muốn mở miệng, Cố Kỳ Nguyên đã tự giới thiệu bản thân.

“Dì Nguyễn, cháu là Nguyên Nguyên.”

Lý Nguyễn quay đầu lại nhìn thấy trên mặt Cố Kỳ Nguyên bộ dáng tươi cười hiếm thấy, nhịn không được nhướn mi.

“Cháu là Nguyên Nguyên!” Trong vòng một giây, Nguyễn Mẫn từ khiếp sợ đến ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng lôi kéo Cố Kỳ Nguyên vào nhà.

“Lão Lý, mau ra đây! Ông xem là ai tới đây!”

Lý Thành Thụy từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy vợ mình đang lôi kéo cánh tay một người con trai trẻ tuổi.

“Lão Lý, mau nhìn, đây là Nguyên Nguyên, chính là Nguyên Nguyên nhà lão Cố.”

Vài ngày trước Lý Thành Thụy cùng Nguyễn Mẫn còn ăn cơm với ba mẹ Cố Kỳ Nguyên.

Buổi gặp gỡ đó, hai bên gia đình đương nhiên cũng là trung tâm câu chuyện, đến giờ phút này vừa nghe đến Nguyên Nguyên, tự nhiên cũng sẽ nhớ rõ là ai.

Năm đó Cố Kỳ Nguyên thường xuyên đều ăn ở nhà họ Lý, Nguyễn Mẫn còn tưởng rằng mình có hai đứa con, bởi vậy cho nên đối với Cố Kỳ Nguyên phá lệ thân thiết.

“Không nghĩ tới cháu thoáng một cái vậy mà đã lớn thế này rồi! Mau đến đây để cho dì nhìn xem! Nhìn kĩ mới thấy cháu lúc nhỏ với bây giờ giống nhau như đúc, chỉ là so với trước kia thì đẹp trai hơn.”

Nguyễn Mẫn vừa cười kéo Cố Kỳ Nguyên vừa nhìn.

“Cháu năm nay cũng đã hai mươi bảy rồi phải không? Đã có bạn gái chưa?”

Cố Kỳ Nguyên nâng mắt nhìn Lý Nguyễn đang ngồi một bên cười xem náo nhiệt.

“Vẫn chưa có ạ.”

“Ôi chao, cháu có điều kiện tốt như vậy, mấy cô gái trẻ hiện nay đều thích người như cháu, đến đây dì làm mối cho, cháu thích mẫu con gái như thế nào? Dì giới thiệu cho!”

Nguyễn Mẫn cười híp mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên so với con gái của mình còn khéo léo hợp lòng người hơn, không hổ là đứa trẻ mà bà chăm sóc từ nhỏ.

Lý Nguyễn nhìn thấy cứ cười mãi.

Từ lúc mẹ cô nghỉ hưu được mời trở lại làm việc ở ban hậu cần, thời gian nhàn rỗi hơn rất nhiều. Có đôi khi bà cùng các lão đồng nghiệp trong bệnh viện tham gia hoạt động, cũng rất thích làm mối cho người ta, vừa nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi còn độc thân, bà liền muốn làm mai.

“Nguyễn Nguyễn, làm sao con gặp được Nguyên Nguyên hả?” Nói nửa ngày Nguyễn Mẫn mới sực nhớ tới việc này.

“À….”

Lý Nguyễn có chút lưỡng lự, Cố Kỳ Nguyên nhìn cô rồi mới nói:

“Dì Nguyễn, con cùng với Nguyễn Nguyễn làm cùng công ty, buổi chiều nghe nói cậu ấy phải về nhà, vừa vặn con cũng có việc ở đây, cho nên tiện đường đưa cậu ấy về luôn!”

“Đồng nghiệp?” Nguyễn Mẫn và Lý Thành Thụy kinh ngạc nhìn về phía Lý Nguyễn.

Cố Kỳ Nguyên nhìn nét mặt của ba mẹ Lý Nguyễn, có lẽ mình đã nói sai, cậu hơi do dự nhìn về phía Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn khẽ thở dài trong lòng, nghĩ thầm: Cũng tốt.

“Ba mẹ, con vẫn luôn không nói cho mọi người biết, con đã từ chức rồi, vừa mới tìm công việc mới ở trong công ty Cố Kỳ Nguyên.”

“Vì sao phải từ chức? Là bởi vì Dịch Trạch cãi nhau, vì tức giận nên từ chức?”

Nguyễn Mẫn nghĩ đến việc của Mạnh Tử Dịch làm Nguyễn Nguyễn không yên tâm. Mạnh Tử Dịch nhã nhặn và Đỗ Dịch Trạch thường xuyên ra vào một công ty, hiện giờ tại sao cam tâm mà từ chức? Chẳng lẽ lần này thật sự là cãi nhau rất lớn?

“Mẹ, thật sự không có cãi nhau….Con chỉ cảm thấy làm việc không vui, cho nên muốn đổi một hoàn cảnh làm việc khác.”

Lý Nguyễn không biết rốt cuộc nên giải thích như thế nào, cắn môi do dự có nên nói hay không, phải một lần nói cho rõ ràng, đỡ phải khó xử hai bên.

Dịch Trạch? Cố Kỳ Nguyên như có điều suy nghĩ, nhìn Lý Nguyễn. Cái tên này, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghe Lý Nguyễn nhắc tới….

“Dì Nguyễn cháu đói bụng rồi.” Cố Kỳ Nguyên rất đúng lúc mà chêm vào một câu.

“Đúng vậy, các con đều đã đói bụng, có chuyện gì chờ ăn xong rồi nói sau!” Lý Thành Thụy nhìn con gái của mình, cười hòa giải.

Nguyễn Mẫn mím môi, gật đầu: “Tôi đi bưng thức ăn, mọi người ngồi vào bàn đi.”

Lý Thành Thụy vội vã đi theo vào trong bếp, Lý Nguyễn nhìn bóng dáng ba mẹ, chỉ thở dài.

Cố Kỳ Nguyên chân dài đung đưa, di chuyển đến bên cạnh bàn ăn.

“Lại đây, ăn cơm trước.”

“Vâng.” Lý Nguyễn rũ vai, trong lòng nặng nề, chậm rì rì đi đến bên cạnh Cố Kỳ Nguyên.

~ Hết chương 15 ~
— QUẢNG CÁO —