Xuân Ấm

Chương 51: Hẹn gặp bà ngoại



Hai vợ chồng Cố Thẩm Tắc với Phạm Dư cùng nhau vùi đầu ăn cơm, một chữ cũng không nói, bởi vì động tác gắp thức ăn của Cố Kỳ Nguyên quá nhanh nhẹn. Phạm Dư nhịn không được trừng mắt nhìn anh liên tục.

Lý Nguyễn ăn rất nhanh, chỉ một lát đã no. Cô nhìn ba người Cố gia đang gắp thức ăn lia lịa, hơi cảm thán.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày tài nấu nướng của mình lại được tôn sùng đến như vậy. Trước kia bận rộn nên cô cũng không có tâm trạng xuống bếp, nếu không phải úp mì thì cũng là nấu lên rồi cho trứng với một ít rau vào là sẽ được một bát mì rau xanh trứng gà.

Nhưng hiện tại, công việc của cô rất nhàn rỗi. Cha mẹ khỏe mạnh, tiền lương hưu còn cao hơn cả thu nhập của cô. Chi tiêu lớn nhất ở thành phố là nhà ở, bởi vì gả cho Cố Kỳ Nguyên nên tạm thời không cần suy nghĩ. Do thường xuyên rảnh rỗi nên cô rất hay làm đồ ăn, thỉnh thoảng còn nướng bánh quy bánh gato các loại, hoàn toàn là một người nội trợ.

Sau nhiều năm làm một thành phần trí thức khôn khéo tài giỏi ở chỗ làm, cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ ưa thích việc trở thành một vợ hiền dâu đảm đến như vậy.

Lý Nguyễn rơi vào cảm xúc của riêng mình, mà cha mẹ Cố bị tài nghệ của Lý Nguyễn làm cho chấn động. Cơm nước xong, hai vợ chồng bọn họ đứng ở cửa bếp, trừng mắt há miệng, cằm như sắp rơi xuống đất. Hình tượng phần tử tri thức không còn sót lại chút gì, khiếp sợ đến mức không nói nổi.

Trong phòng bếp, người đang thành thạo rửa bát kia là con trai vừa lười vừa chậm chạp của bọn họ sao?

Cố Thẩm Tắc với Phạm Dư phục hồi tinh thần, tỏ vẻ bái phục với khả năng dạy dỗ của Lý Nguyễn!

Con trai từ trước đến nay chưa bao giờ biết làm việc nhà, vậy mà giờ lại ngoan ngoãn đi rửa bát hay sao, nằm mơ cũng không tin nổi!

Quả là thần kỳ mà!

Chờ đến lúc Cố Kỳ Nguyên với Lý Nguyễn ra về, hai vợ chồng Cố gia mạnh mẽ vẫy tay tạm biệt. Đến khi không nhìn thấy người nữa, Phạm Dư vội vàng xoay người, “Tôi phải đi gọi điện thoại cho mẹ!”

Cố Thẩm Tắc xoay người đẩy mắt kính, quay đầu lại hỏi, “Đồ ăn không hết cho vào tủ lạnh rồi hả? Mong là sẽ không hỏng, ngày mai tôi muốn mang tới chỗ làm.”

Cố Kỳ Nguyên không biết mẹ nhà mình quay đầu liền mật báo với bà ngoại, cả người sảng khoái nắm lấy tay Lý Nguyễn.

“Anh đã nói em không cần khẩn trương mà.”

Lý Nguyễn cười nhìn anh một cái, không nói chuyện.

Cô không giống người thiếu vài sợi dây thần kinh nào đó, không có cách nào khiến mình bớt lo lắng.

“Gặp ba mẹ anh xong, mấy ngày nữa anh sẽ đưa em tới gặp ông bà ngoại.” Cố Kỳ Nguyên tính toán trong lòng, ngoại trừ nhà ông ngoại còn phải đưa Lý Nguyễn đi gặp những ai.

Trong lòng Lý Nguyễn nhảy dựng, vẻ mặt lại bắt đầu căng thẳng.

Tuy từ trước tới nay cô từng gặp qua một vài người có tiếng tăm trong giới kinh doanh nhưng cô chưa từng khẩn trương như vậy. Bởi vì những người đó không có thân phận khác là: Họ hàng nhà chồng lần đầu gặp mặt.

Nghĩ đến người cầm lái cả gia tộc họ Phạm, trong lòng cô lại bắt đầu thấp thỏm.

Phạm gia ở thành phố H thuộc tỉnh Z được coi là hào môn có tiếng. Tài sản tuyệt đối được xếp thứ mười trong cả nước, là bóng lưng mà cả hai đời cô đều khó có thể nhìn theo.

Áp lực thật lớn!

Lý Nguyễn nhớ lại ngày đó gặp chị họ Phạm Hành Thư thì nhịn không được nhíu mi. Cũng không biết người nhà họ Phạm có phải đều là loại tính cách này hay không?

Cố Kỳ Nguyên tuy nói muốn mang Lý Nguyễn đi gặp ông bà ngoại nhưng thực chất cũng không nghĩ tới nhanh như vậy. Hai người vừa mới trở về nhà liền nhận được điện thoại của Phạm Dư.

“Kỳ Nguyên, ngày kia là sinh nhật của bà ngoại con. Hôm nay ba con không rảnh, cho nên bà ngoại nói tối ngày kia đến, con nhớ phải đi cùng Nguyễn Nguyễn tới đấy. Mẹ với bà ngoại đã nói chuyện rồi.”

Không đợi Cố Kỳ Nguyên phát biểu ý kiến, đầu kia Phạm Dư đã cúp máy. Cố Kỳ Nguyên thoáng chốc cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Động tác của mẹ anh cũng quá nhanh rồi đi? Không phải gió mà bão luôn rồi, có thể cho người khác chút thời gian chuẩn bị không?

Tuy trong lòng còn oán giận, nhưng Cố Kỳ Nguyên vẫn bàn bạc thời gian qua nhà bà ngoại với Lý Nguyễn.

“Nguyễn Nguyễn, tuy mẹ anh có hơi nóng vội, nhưng bà ngoại anh thật sự rất muốn gặp vợ của cháu ngoại!” Cố Kỳ Nguyên không dám nói bà ngoại càng muốn trông thấy ‘chắt’ hơn, “Ngày kia tan tầm qua ăn bữa tối, được không?”

Lý Nguyễn thở dài, xoay người vào bếp.

Cố Kỳ Nguyên khẽ nhíu mày, sợ Lý Nguyễn tức giận nên vội vàng đi theo sau.

“Nguyễn Nguyễn, bà ngoại thật sự rất tốt, lại còn hiền lành nữa. Em đừng lo lắng, đến lúc đó chúng ta ăn cơm xong, anh sẽ lập tức đưa em về.”

Lý Nguyễn thở dài, xoay người trừng mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên một cái.

Cái gì mà ăn cơm xong lập tức về nhà, anh tưởng ổ sói muốn vào thì vào, muốn ra thì ra à.

“Em phải nghiên cứu mấy loại bánh kem, không phải nói ngày kia là sinh nhật bà ngoại sao, coi như là mang lễ vật đến.”

Mắt Cố Kỳ Nguyên sáng lên, gật đầu không ngừng, “Vẫn là Nguyễn Nguyễn cẩn thận, vậy em làm đi! Có cần anh giúp không?”

“Anh tránh ra, đừng làm phiền em.” Lý Nguyễn lườm Cố Kỳ Nguyên một cái, không chút khách khí.

“Được rồi, anh đi.” Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn không phản đối, trong lòng rất vui vẻ, chuyện gì cũng tuân theo hết, quay người liền vui rạo rực đi ra khỏi phòng bếp.

Chỉ còn một mình Lý Nguyễn đứng trong bếp, buồn bã mà nhíu mày.

Bà ngoại Cố Kỳ Nguyên thích ăn cái gì đây?

Ngày hôm sau đi làm, Lý Nguyễn vừa đến văn phòng liền thấy giám đốc Vương nở một nụ cười từ trong phòng giám đốc đi ra.

“Tiểu Lý à, cô vào đây.”

Lý Nguyễn thả túi xách xuống, hơi chần chừ, “Vâng.”

Chị Trình ngẩng đầu, hơi nhíu mày, sau đó lại im lặng cúi đầu.

Lúc Lý Nguyễn vào văn phòng giám đốc, giám đốc Vương đang ngồi ở bàn làm việc. Ông ta nghe thấy tiếng động liền gật đầu với Lý Nguyễn, “Tiểu Lý, ngồi đi.”

“Vâng.” Lý Nguyễn yên lặng ngồi đối diện giám đốc Vương, rũ mắt nhìn bản báo cáo trên bàn.

“Gọi cô vào chủ yếu là có hai việc muốn nói. Một là tối nay sinh nhật tôi, tôi muốn mời cả phòng cùng nhau ăn một bữa cơm. Thứ hai là hiện giờ bộ phận tài vụ của chúng ta do Cố tổng quản lý, lát nữa cô báo cáo với Cố tổng tình trạng lãi lỗ trong nửa năm nay.”

Việc công việc tư, giám đốc Vương rất tùy ý mà nói một lèo, Lý Nguyễn không có cách từ chối. Tuy cô rất không muốn tham gia sinh nhật giám đốc Vương, nhưng nếu tất cả mọi người đều đi, cô cũng không thể vắng mặt.

“Được, tôi ra ngoài trước.” Lý Nguyễn gật đầu ra khỏi phòng.

Lý Nguyễn còn chưa ngồi xuống đã thấy Tiểu Đặng thò đầu qua, “Lý Nguyễn, giám đốc Vương tìm cô làm gì thế?”

“Nói là tối nay sinh nhật trưởng phòng nên mời cả phòng ăn cơm. Với lát nữa đi báo cáo vấn đề tài chính với Cố tổng.”

“Ăn cơm? Còn chưa thấy nói với tớ đâu! Để tớ đi hỏi một chút.” Tiểu Đặng hơi dừng lại, “Cố tổng quản lý bộ phận tài vụ của chúng ta? Giám đốc Vương đối xử với cô thật tốt, chuyện gì lộ mặt thì kêu cô đi làm.”

Tiểu Đặng khẽ chọc bả vai Lý Nguyễn, nụ cười có chút mập mờ, “Nhưng mà cô phải cẩn thận, ở đấy có tai mắt khắp nơi đấy.”

Lý Nguyễn cười cười, từ sau khi Cố Kỳ Nguyên lên làm phó tổng Hoàn Thừa, mấy cô gái nhỏ như Tiểu Đặng liền thăng cấp cho anh. Nghe nói số lượng cô gái độc thân kiếm đủ loại lí do để đến Hoàn Thừa lắc lư cũng ngày càng nhiều.

“Làm việc đi.” Lý Nguyễn thấy giám đốc Vương đi ra, vội vàng liếc mắt với Tiểu Đặng rồi cúi đầu ngồi làm báo cáo.

Văn phòng Cố Kỳ Nguyên vẫn ở gần bộ phận thiết kế phần mềm. Chẳng qua nó là một không gian riêng, quy mô không kém với văn phòng Hoàng tổng. Cô nghe Cố Kỳ Nguyên nói qua, ý của cấp trên là muốn Hoàng tổng dần dần giao công ty cho Cố Kỳ Nguyên. Đợi khi anh thuận lợi tiếp quản, Hoảng tổng sẽ được điều đến một công ty con khác.

Lý Nguyễn mang folder đến, đụng mặt với Đoạn Như Nhã từ văn phòng Cố Kỳ Nguyên đi ra. Cô ta thấy cô thì ngẩn người, sau đó lạnh mặt liếc mắt một cái, nhanh chóng lướt qua. Lý Nguyễn hơi bĩu môi, lúc mở cửa cũng ngây ngẩn cả người.

Bên trong không chỉ có Cố Kỳ Nguyên, còn có thêm hai người nữa. Lý Nguyễn cảm thấy bọn họ có phần quen mắt, sau đó liền nhớ xem đã từng gặp ở nơi nào. Vì vậy khi hai người họ quay đầu qua, cô vội vàng cầm folder che mặt, lùi bước nửa đóng cửa lại, che khuất tầm nhìn bên trong.

“Cố tổng, giám đốc Vương bảo tôi tới đưa báo cáo tài chính, mời ngài xem qua một chút. Nếu bây giờ ngài không rảnh thì lát nữa tôi quay lại.” Lý Nguyễn cung kính nói, hoàn toàn là bộ dạng của một nhân viên phổ thông trong công ty.

“Không cần, bọn họ đi rồi. Em vào đi.” Cố Kỳ Nguyên có chút tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, quay đầu nhìn người ngồi trước mặt mình là Trịnh Trí Nguyên với người tự xưng là học trưởng cấp ba Mã Đào.

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ. Cố tổng cậu cứ bận rộn đi!” Mã Đào đứng lên trước, cười nói.

Mục đích hôm nay của hắn chẳng qua là muốn mượn Trịnh Trí Nguyên để lần nữa kéo quan hệ với Cố Kỳ Nguyên thôi. Hiện giờ xem ra, Trịnh Trí Nguyên và Cố Kỳ Nguyên cũng không có quan hệ gì, còn không bằng một mình hắn tự liên hệ. Nghĩ như vậy Mã Đào càng muốn rời đi sớm, chờ lúc khác lại tới một mình, “Tiểu Trịnh, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy Cố tổng làm việc.”

Trịnh Trí Nguyên đương nhiên không dám có ý kiến, đứng dậy cáo từ.

Cố Kỳ Nguyên cũng đứng dậy làm Mã Đào có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ Cố Kỳ Nguyên vốn lạnh nhạt lại muốn tiễn bọn họ tới cửa nên vội vàng cười xua tay, “Cố tổng, cậu bận như vậy thì không cần tiễn chúng tôi đâu.”

Cố Kỳ Nguyên không thèm để ý, lập tức đi ra mở cửa.

“Vậy tạm biệt Cố tổng. Khi nào cậu rảnh thì tôi sẽ mời ăn một bữa.” Mã Đào ngẩng đầu ưỡn ngực mà ra khỏi văn phòng Cố Kỳ Nguyên. Trong lòng đắc ý, không thèm nhìn nữ nhân viên cúi đầu bên cạnh.

Cố Kỳ Nguyên cau mày, nhìn hai người đi xa. Lúc này mới cúi đầu hừ một tiếng với Lý Nguyễn, “Vào đi.”

Lý Nguyễn hơi cúi đầu, giống như một nhân viên lặng lẽ vào văn phòng phó tổng.

“Ầm” một tiếng, Cố Kỳ Nguyên đóng cửa, vẫn không yên tâm, thuận tay khóa lại.

“Anh khóa cửa làm gì?” Lý Nguyễn kinh ngạc khẽ hỏi.

“Không phải em không muốn có người nhìn thấy sao?” Cố Kỳ Nguyên liếc mắt nhìn cô.

“Nhưng em đâu muốn anh khóa cửa đâu, như vậy càng không phải giống lạy ông tôi ở bụi này sao?” Lý Nguyễn vội vàng.

“Ai dám nói?” Cố Kỳ Nguyên hơi nâng cằm.

“Đúng là không ai dám nói trước mặt anh.” Lý Nguyễn thở dài, nhiều nhất là sẽ bị người khác truyền tai nhau nói cô bị phó tổng dùng quy tắc ngầm.

“Hừ.” Cố Kỳ Nguyên khẽ hừ một tiếng.

~ Hết chương 51 ~
— QUẢNG CÁO —