*Quan hệ tốt đẹp có đi có lại, không ai bị thua thiệt.
Thôi Hi mang theo khẩu dụ* của Lý Tung đến Vĩnh An vương phủ.
*mệnh lệnh của nhà vua truyền xuống không dùng văn bản mà trực tiếp truyền miệng, hoặc gián tiếp sai các văn thần, võ tướng truyền đạt đến người có trách nhiệm thi hành.
Vĩnh An vương phủ hắn đã đến rất nhiều lần, lúc nào cũng quạnh quẽ tiêu điều, không có một chút nhân khí. Nhưng hôm nay nhưng không như thế, cửa lớn vương phủ mở rộng, đám hạ nhân bận rộn ra vào, nhìn vào bên trong thấy trang hoàng lụa đỏ rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.
Mấy thị vệ gác cổng nhận ra hắn, nhìn thấy bóng người vội vã ra đón, mời người vào trong sảnh ngồi, rồi chạy vào sau viện thông báo.
Lý Phượng Kỳ đang cùng Diệp Vân Đình cho chim ưng ăn, nghe thấy thông báo lông mày nhướng lên: "Lý Tung cuối cùng cũng dám gặp ta." Hắn nhìn gò má Diệp Vân Đình, nói: "Đi thôi, đi xem hắn muốn giở trò gì."
Hai người đến sảnh chính, Thôi Hi thấy bọn họ liền đứng dậy, cười nói: "Vương gia Vương phi mạnh khỏe."
Lý Phượng Kỳ lạnh nhạt gật đầu, còn Diệp Vân Đình niệm tình lúc trước được hắn nhắc nhở, khách khí nói tiếp: "Không biết Thôi Thường Thị đại giá quang lâm vì chuyện gì?"
"Thần tới báo tin vui." Thôi Hi chắp tay áo rộng, mặt đầy ý cười: "Bệ hạ nghe nói Vĩnh An vương muốn mở tiệc rượu báo hỉ, lúc trước đại hôn làm lễ đơn sơ, nên ban xuống rất nhiều phần thưởng bồi thường. Chuyến này chính là muốn mời hai vị vào cung cùng bệ hạ nói chuyện, tiện đường lĩnh thưởng."
Lời này nói rất êm tai, ai không biết tính tình của Lý Tung, tưởng hắn triệu bọn họ vào cung thật sự vì muốn ban thưởng.
Diệp Vân Đình trao đổi ánh mắt cùng Lý Phượng Kỳ, sau đó đồng ý nói: "Vậy làm phiền Thôi Thường Thị ngồi chờ chốc lát, ta cùng Vương gia vào trong thay đồ rồi cùng ngươi vào cung."
Thôi Hi cũng không có việc gì làm, ngồi ở tiền viện uống trà chờ họ thay y phục.
Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ trở về chính viện, y lấy y phục của Lý Phượng Kỳ đặt ở bên giường để hắn thuận tiện thay đổi, sau đó mới mang quần áo của mình ra sau tấm bình phong.
Quan viên cùng gia quyến vào cung yết kiến cần mặc lễ phục. Với thân phận của Lý Phượng Kỳ không cần long trọng như vậy, nhưng để giữ thể diện, cũng không thể mặc một thân thường phục tiến vào cung. Diệp Vân Đình thay trường bào bằng gấm màu xanh khói, bên trên có thêu mây màu xanh sẫm. Y đang chỉnh lại thắt lưng thì nghe Lý Phượng Kỳ gọi một tiếng: "Đại công tử."
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Vân Đình từ sau tấm bình phong đi ra, thấy Lý Phượng Kỳ đang cúi mặt xuống, y phục trên người đã thay xong, nhưng chưa buộc được dây, đai lưng cũng chưa đeo, cổ áo xộc xệch nửa kín nửa hở.
"Y phục này mặc hơi phức tạp, phiền đại công tử giúp một tay ta." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình tiến lên, nhìn y phục có hẳn mấy lớp, nút buộc trên eo cũng vô cùng tinh xảo. Lúc trước đều do Ngũ Canh hầu hạ hắn thay y phục, trùng hợp hôm nay Ngũ Canh không ở đây, Diệp Vân Đình cũng không nghĩ nhiều, gật đầu tiến lên nửa ngồi nửa quỳ trước người hắn, vươn tay buộc từng sợi dây phức tạp.
Y cúi đầu, ngón tay thon gầy trắng nõn mân mê sợi dây, nhìn vô cùng vui mắt.
Dây được buộc chặt, lại đeo đai lưng.
"Vương gia, mở rộng vòng tay ngài ra." Diệp Vân Đình tay cầm đai lưng, nghiêng mình đưa nó vòng ra sau lưng hắn.
Lý Phượng Kỳ giương cánh tay, rũ mắt nhìn y. Thấy y kề sát lồng ngực mình, cả người như sắp rúc vào lòng hắn, dường như đang yêu thương ôm ấp nhau.
Nhưng chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, Diệp Vân Đình đã chỉnh tốt đai lưng, lùi người lại, bắt đầu nghiên cứu khoá ngọc tinh xảo.
Trong lòng Lý Phượng Kỳ tiếc nuối than nhẹ một tiếng, ánh mắt lưu luyến đảo qua vòng eo nhỏ gầy của Diệp Vân Đình hẹp.
Eo thon gầy mảnh mai, một vòng tay hắn ôm vừa đủ.
Diệp Vân Đình không hề cảnh giác, vẫn còn đang nghiên cứu đai lưng hắn, y phát hiện đai lưng của Lý Phượng Kỳ được thiết kế rất tinh xảo, nhưng điều này cũng hoàn toàn bình thường, nếu y có địa vị như hắn, y cũng làm vậy.
Khóa ngọc ở cả hai đầu đai lưng đều được khắc thành hình bốn móng vuốt rồng, nếu ghép lại với nhau sẽ thành hình hai chân rồng thân mật quấn quýt. Nhưng khoá ngọc này không biết cài như nào mới đúng, Diệp Vân Đình thử đi thử lại đều không được.
Sau mấy lần thất bại, hai má Diệp Vân Đình nóng lên, có chút thẹn nói: "Khoá ngọc này tinh xảo quá, ta không cài được. Vương gia gọi nha hoàn đến đây đi."
Lý Phượng Kỳ đang suy tư lấy lại tinh thần, khoát tay một cái nói: "Không cần, ta không thích người khác đến gần." Nói xong cúi đầu, cầm hai đầu thắt lưng nhẹ nhàng cài chặt.
Hắn thản nhiên nhìn về phía Diệp Vân Đình: "Đại công tử thu thập xong chưa?"
Diệp Vân Đình: ? ? ?
Vẻ mặt y mê man nhìn chằm chằm eo Lý Phượng Kỳ, rõ ràng vừa y còn lúng ta lúng túng không cài được đai lưng, nhưng hiện tại khoá ngọc đã khớp một chỗ, hai bộ móng vuốt rồng quấn quýt lấy nhau, phi thường đẹp đẽ.
Lý Phượng Kỳ tự mình làm?
Vậy tại sao còn phải gọi y hỗ trợ?
Có lẽ do ánh mắt y dừng lại bên hông quá lâu, Lý Phượng Kỳ rốt cục phản ứng lại, hắn một tay nâng lên che eo lại, nhẹ ho một tiếng, giả bộ không phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Diệp Vân Đình, giục y xuất môn.
Diệp Vân Đình đành phải ép xuống nghi vấn trong bụng, cùng hắn ra ngoài.
*
Ba người ngồi kiệu về phía hoàng cung, theo lẽ đến trước cửa cung phải xuống kiệu đi bộ. Nhưng hiện đang là mùa đông, hai người thân phận cao quý, tự nhiên không cần đi bộ, có thể ngồi kiệu vào cung.
Hai chiếc kiệu cũng sớm đã chờ một bên, thấy hai người bước xuống, đầu lĩnh liền khom người tiến lên đón: "Bệ hạ hạ lệnh cho chúng thần tới đón Vương gia cùng Vương phi."
Nói xong nghiêng người làm tư thế "Mời".
Chiếu kiệu này chỉ có thể ngồi một người, tuy rằng tinh xảo sang trọng, nhưng không gian không rộng rãi, đằng trước có một thanh xà ngang, vốn là để cung nhân dễ dàng nhấc kiệu, nhưng bây giờ lại đang chặn lại xe lăn của Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ hai chân bất tiện, chỉ có thể dựa vào xe lăn hành động. Để thuận tiện di chuyển, xe ngựa vương phủ cùng với cỗ kiệu đều cố ý tìm thợ thủ công cải tạo lại, vừa đẹp vừa rộng rãi, xe lăn của Lý Phượng Kỳ có thể trực tiếp tiến vào, không cần người khác giúp đỡ, dựa theo sức mạnh của chính mình.
Nhưng hiện tại xe lăn của Lý Phượng Kỳ bị xà ngang chặn lại, khoảng cách tới ghế kiệu hơn ba thước*. Chỉ dựa vào bản thân thì không thể đi lên được.
*1 thước Trung Quốc bằng ~ 0.33m ~33cm.
Còn đám cung nhân nhấc kiệu đang đứng khom người cúi đầu, hiển nhiên dự định khoanh tay đứng nhìn.
Việc này chắc chắn do Lý Tung dặn dò.
Thôi Hi lĩnh hội ý tứ của hoàng đế, đứng bên cạnh xem trò vui.
Lý Phượng Kỳ hai tay đặt trên tay vịn xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người, bắt gặp ánh mắt Diệp Vân Đình đang nhìn về phía mình.
Hắn eo lưng thẳng tắp, cười với Diệp Vân Đình, vẻ mặt không nhìn ra nửa điểm khuất nhục: "Làm phiền Vương phi ."
"Vương gia sao phải khách khí với ta." Diệp Vân Đình nở nụ cười, ôm hắn lên, đi tới phía kiệu rước.
"Áp kiệu." Đối mặt với đám cung nhân đang cố tình làm khó, Diệp Vân Đình thu hồi nụ cười ôn hoà, lạnh lùng phân phó một tiếng.
Nhóm cung nhân đang đứng khoanh tay nhanh chóng hạ thấp khung gỗ ngang, thuận tiện để y bước vào.
Diệp Vân Đình bước qua xà ngang, đặt Lý Phượng Kỳ lên kiệu. Y nhanh chóng liếc nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, thấy sắc mặt hắn không đổi, giúp hắn chỉnh lại vạt áo lộn xộn, nhẹ nhàng ấn một cái lên mu bàn tay hắn.
Không tức giận là tốt rồi.
Chuyện này chắc chắn do Lý Tung cố ý an bài.
Hắn biết Lý Phượng Kỳ hai chân bất tiện, cố ý đưa kiệu đến đây, rồi lại bảo cung nhân chỉ cần đứng xem, chính là muốn Lý Phượng Kỳ xấu mặt. Hắn đang nhắc nhở Lý Phượng Kỳ, y hiện tại cũng chỉ là phế nhân hai chân bất tiện thôi.
Thủ đoạn tuy thấp kém, nhưng vô cùng hữu hiệu.
Nếu không phải Lý Phượng Kỳ tâm chí cứng cỏi hơn so với người khác, thản nhiên gọi y giúp đỡ, tình cảnh hôm nay có lẽ sẽ hết sức khó coi. Sau đó, tất cả mọi người đều sẽ biết, Vĩnh An vương tuy rằng may mắn không chết, nhưng đã không còn là Bắc Chiêu chiến thần mạnh mẽ nữa.
Mỹ nhân cũng đến tuổi xế chiều, anh hùng cũng đến đường cùng.
Giết người giết tâm, chỉ có thể như vậy.
Diệp Vân Đình cụp mắt ngồi trên kiệu, kìm nén lửa giận dâng lên trong lòng.
Nhóm cung nhân nhấc kiệu lên, chậm rãi hướng về vườn Lộc Uyển.
...
Sau khi đến vườn Lộc Uyển, vẫn là Diệp Vân Đình ôm người xuống dưới.
Y lo lắng Lý Tung sẽ còn dùng thủ đoạn nào đó, nên không mượn tay người khác, tự mình đẩy Lý Phượng Kỳ vào trong.
Thôi Hi đi theo bên cạnh, thấy thế cười nói: "Vương phi đối với Vương gia thật hết lòng săn sóc."
"Vương gia đối với ta cũng như thế, ông bỏ chân giò, bà thò chai rượu thôi." Diệp Vân Đình nhàn nhạt nói.
"Ông bỏ chân giò, bà thò chai rượu?" Thôi Hi nói lại bốn chữ* rõ ràng, như đồng ý nói: "Cũng chỉ có người như Vương phi, mới xứng đáng dùng câu này." Hắn cũng không biết đang nói ai: "Một câu tốt như thế, nếu để gọi những người kia lại thành ô uế."
*từ gốc 投桃报李 chỉ có 4 chữ, nhưng dịch nghĩa tương đương câu thành ngữ như vậy.
Hắn nói chuyện kỳ quái, Diệp Vân Đình nghe không hiểu.
Tính khí Thôi Hi bất định, rất khó nắm bắt. Y đoán không ra đối phương đến cùng là địch hay là bạn, đơn giản không đem lời của hắn để bụng, làm bộ không nghe thấy, đẩy Lý Phượng Kỳ đi về phía trước.
Xuyên qua hành lang uốn khúc, đến khu vườn bên trong.
Lộc Uyển này được gọi là Lộc Uyển, nhưng cũng không chỉ nuôi lộc*. Trong đó có vô số động vật quý hiếm và các loài hoa, thực vật quý.
*lộc: hươu, nai
"Bệ hạ đang trong vườn thú, mời hai vị đi theo nô tì." Dẫn đường là một cung nữ trẻ tuổi, đưa bọn họ đi về phía vườn thú.
Đến vườn thú chưa thấy người, nhưng đã nghe thấy tiếng thú hoang gào thét.
Diệp Vân Đình theo cung nữ đi vào, thấy trong khoảng đất rộng lớn trước mặt có một cái lồng sắt lớn, trong lồng có một lang một hổ, đang đánh nhau đến đẫm máu.
Hoàng đế Lý Tung ngồi ở trên đài cao, bưng chén trà quan sát say sưa, dường như chưa phát hiện sự xuất hiện của họ.
Mãi đến tận khi cung nữ thông báo, hắn mới nghiêng mặt nhìn lại đây: "Vĩnh An vương đến rồi."
Lý Phượng Kỳ đứng từ xa nhìn hắn, trên mặt lãnh đạm: "Ngươi rốt cục cũng dám gặp ta? Nhiều ngày như vậy ngày, đã nghĩ ra cách đối phó ta chưa?"
Lý Tung vẻ mặt thay đổi, hắn đứng lên, vẫy tay cho cung nhân lui ra, từ đài cao đi xuống, tới gần Lý Phượng Kỳ: "Vĩnh An vương nói sao trẫm nghe không hiểu? Hôm nay trẫm triệu ngươi tiến cung, chính là bởi vì mới có một con sói vương, gọi ngươi tới nhìn xem."
Hắn chỉ vào giữa lồng sắt nói: "Bạch hổ này được trẫm nuôi nhiều năm, chưa từng bị đánh bại. còn Lang Vương là phía dưới mới dâng lên, nghe đâu dũng mãnh vô cùng. Trẫm muốn thử một chút, là mãnh hổ của trẫm mạnh, hay là Lang Vương này lợi hại."
Diệp Vân Đình nhìn vào trong lồng, thấy Bạch hổ thân hình mập mạp, răng nanh nhọn hoắt; còn Lang Vương gầy gò đến mức chỉ còn dư lại khung xương to lớn. Trận này chém giết không biết đã giằng co bao lâu, Bạch hổ vẫn còn khí định thần nhàn, Lang Vương đã thở hồng hộc, da lông bị nhiễm máu tươi ẩm ướt.
"Vĩnh An vương cảm thấy được con nào sẽ thắng?" Lý Tung cười híp mắt hỏi.
"Lang Vương." Lý Phượng Kỳ liếc nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt.
Lý Tung nụ cười không đổi: "Vĩnh An vương sợ là quên mất, Bạch hổ này do ngươi đưa đến cho trẫm, hung mãnh cực kỳ, chưa bao giờ bị bại."
"Làm khó ngươi còn nhớ." Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn hắn, tựa như cười mà không phải cười.
"Trẫm đương nhiên nhớ rõ." Lý Tung chắp tay sau lưng xoay người, nhìn móng vuốt Bạch hổ cào một vết thương mới trên người Lang vương, híp mắt nói: "Có rất ít người đối xử tốt với trẫm, mỗi một việc Vĩnh An vương làm, trẫm đều ghi tạc trong lòng."
Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, không đáp lại hắn mà chỉ nói: "Bạch hổ này đã bị phế, ta đánh cược với bệ hạ, nếu nó thất bại, da lông trên người nó sẽ thuộc về ta, thế nào?"
"Nếu nó thắng thì sao?" Lý Tung đột nhiên quay người, chăm chú nhìn hắn.
"Nó không thắng được." Lý Phượng Kỳ khí định thần nhàn cười nói: "Không phải bệ hạ đã nói, nó là do ta tự mình mang về, không ai so với ta hiểu rõ nó hơn."
Hắn tựa như nói Bạch hổ kia, lại tựa như đang nói về một người khác.