[Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 16: Na Tra Tam thái tử thích ăn quà vặt.



Editor: Đào Tử 🍑
________________________


Bên tai có thể nghe được tiếng xích sắt kéo lê trên đất.


Không bao lâu, một vị âm sai mặc một thân trường bào màu đen, đầu đội mũ trùm xuất hiện, hai tay cầm câu hồn và tỏa hồn liên.


"Chuyện gì?"


Thanh âm khàn khàn tựa như tiếng giấy ma sát với thủy tinh.


Chu Thuần An giao lá bùa phong ấn lệ quỷ và giấy hành nghề của mình ra, nói rõ lí do.


"Lệ quỷ gây ra vụ án lần này đã bắt được, nội dung chi tiết phải nhờ Âm sai đại nhân tra xét rồi, cực khổ cho ngài."


Âm sai nhận lấy lá bùa, ngón tay bóp lấy, hồn phách Lam Dĩnh tự nhiên xuất hiện, co quắp ngã xuống đất.


Không đợi cô ta chạy trốn, tỏa hồn liên của âm sai đã buộc chặt lấy cô ta.


"Hừ, không biết tốt xấu!"


Dứt lời, cầm tỏa hồn liên đem Lam Dĩnh lôi vào quỷ môn, tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Lam Dĩnh biến mất khi cửa quỷ đóng lại.


Cùng lúc đó --


Phòng ngủ 4021 cũng xảy ra một sự kiện linh dị đáng sợ.


Chuyện này phải kể tới nữ chính Lôi Nhã Đình.


Ngày hôm nay những chuyện Lôi Nhã Đình phải trải qua so với ba mươi năm cuộc đời trước đó của cô ta còn đặc sắc hơn.


Cô thỉnh thoảng lại vào nhóm thần tiên thiên đình xem thần tiên nói chuyện, từng chữ đều xem tỉ mỉ, lật qua lật lại nhìn nhiều lần.


Cô phát hiện thần tiên không khác biệt mấy, hoàn toàn không cao cao tại thượng như cô nghĩ, không có cảm giác uy nghiêm không thể khinh nhờn, bọn họ đều giống như những nhóm bình thường khác, sẽ nói chuyện phiếm cười đùa, cùng đồng nghiệp phàn nàn cấp trên, còn muốn lười biếng không làm việc. Nỗi khổ của bọn họ cũng như biết bao nhân viên bình thường, ngược lại khiến Lôi Nhã Đình cảm thấy bọn họ rất thú vị.


Tựa như Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn là một tên đệ khống, thích làm người hòa giải.


Chẳng hạn như Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn là tên lông xù khống, thích nhặt động vật nhỏ về làm đồ đệ.


Lại như Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn hóa ra là một kẻ mạnh miệng mềm lòng ngạo kiều là tên đệ khống, còn có bệnh thích sạch sẽ, không thích đệ đệ cả ngày trầm mê lông mềm liền nói con yêu đó là khoác mao mang giác, từ đó chọc khoé đồ đệ của đệ đệ. Hai vị thiên tôn này một lời không hợp lại ở trong nhóm cãi nhau, các thần tiên khác chỉ có thể run lẩy bẩy.


Lôi Nhã Đình nhìn những thần tiên này vạch trần khuyết điểm lẫn nhau, khóe miệng từ đầu đến đuôi đều treo một nụ cười.


Điều khiến cô tiếc nuối nhất là lúc ban ngày sau khi phát ba cái hồng bao xong, mấy vị thần tiên này không phát hồng bao nữa.


Vừa nghĩ như vậy, đám thần tiên trong nhóm lại nói chuyện.


【 Uy Linh Hiển Thánh Đại tướng quân 】: Trực ca đêm thật nhàm chán, đồ ăn ở đây đúng là nhạt nhẽo khó ăn, vừa rồi xém phun ra, mấy người còn có thể rảnh rỗi ăn đồ ăn vặt không như ta.


Vị thần tiên này là ai?


Lôi Nhã Đình không hiểu, nghe rất lạ chính là.


【 Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân 】: Na Tra sao đệ lại đổi biệt danh rồi? Lần trước còn đổi là Thông Thiên thái sư, giờ đổi lại thành Tam Đàn Hải hội đại thần trở lại đi.


Gì, Na Tra?


Hắn, hắn là Tiểu Na Tra?


Lôi Nhã Đình cẩn thận nhìn, khẳng định bản thân không có bị hoa mắt.


【 Uy Linh Hiển Thánh Đại tướng quân 】: Nhàm chán thôi, thiên đình thật sự là càng ngày càng buồn chán, đệ chỉ là chán quá, đổi tên chơi trò đóng vai thôi. À. . . Đúng rồi! Nhị ca à, nghe nói nhân gian đồ ăn rất nhiều, còn có mười món ăn ngon gì đó. Đệ nhớ là Nhị ca thường xuyên hạ xuống nhân gian, ca có nghe qua hay không? Nếu không lần sau ca mang lên cho đệ đi?


【 Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân 】: Cái này hơi khó, bây giờ thiên đình và nhân gian không còn liên hệ, vi huynh đã nhiều năm chưa hạ phàm.


Trò chuyện một hồi, Na Tra lại nói mấy thứ bảo muốn nếm thử.


Lôi Nhã Đình sợ nếu mình không ngoi lên chắc sẽ bị mời ra khỏi nhóm mất, chi bằng giữ mối quan hệ tốt với các vị thần tiên.


Đúng lúc Na Tra cần đồ ăn vặt, cô sẽ lấy cớ tu luyện ở nhân gian để tạo mối quan hệ?


Thế là cô suy nghĩ một lúc lâu rồi mở miệng, quả nhiên là chiếm được hảo cảm của Na Tra.


【 Uy Linh Hiển Thánh Đại tướng quân 】: Nghe nói nhân gian bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, linh khí mỏng manh, lâu rồi không thấy tu sĩ phi thăng độ kiếp, mấy đạo hữu ở dưới đó tu luyện không dễ gì, quả thật là không dễ. Ta cũng không thể chiếm tiện nghi được, đúng lúc trong tay ta có một thứ, đạo hữu không chê thì có thể nhận lấy, rất tốt cho việc tu hành.


Nói xong, nhiệt tình sáng sủa Na Tra phát một cái hồng bao riêng cho Lôi Nhã Đình.


Lôi Nhã Đình nhận lấy, lập tức chạy ra ngoài càn quét siêu thị, phát cho Na Tra một cái hồng bao đồ ăn vặt cực lớn.


Nào là hạt điều, khoai tây chiên, mứt hoa quả, nước ngọt đồ uống. . . Mỗi thứ một phần.


Không chỉ như thế, cô còn chạy một chuyến đến khách sạn gần đấy mua một bàn ăn ở đó, bỏ ra hết ba bốn ngàn.


Thịt đau thì thịt đau nhưng hồi báo siêu lớn.


Na Tra nói đồ ăn ở nhân gian khí quá nhiều, không nên ăn nhiều, nhưng mùi vị đúng là đồ ăn ở thiên đình không bì được, còn nói khi nào có dịp Lôi Nhã Đình mang lên cho hắn một ít.


Hai người nói chuyện vui vẻ, mấy thần tiên khác cũng chen vào đôi ba câu.


Lôi Nhã Đình thấy thế, trong lòng đắc ý.


Tiểu thuyết không gạt mình, mỹ thực đúng là chủ đề trò chuyện số một.


Lấy lòng Na Tra xong, lúc này Lôi Nhã Đình mới có thời gian nhìn hồng bao Na Tra phát riêng cho mình.


Một cây hồng lăng, nghe nói là đồ lúc Na Tra dùng khi luyện khí, đặt ở Thiên Đình không tính là gì nhưng ở nhân gian lại là pháp khí rất tốt.


Trừ hồng lăng còn có hai mươi lăm tấm bùa chú, có thể để cho người ta gặp xui, có thể dịch dung, tạm thời mở thiên nhãn gặp quỷ. . .


Chỉ có ba tấm chứa đựng linh lực trợ giúp tu luyện.


"Chậc chậc, thì ra tính tình của Tam thái tử cũng rất trẻ con."


Những lá bùa này nếu dùng chung với nhau không phải rất đáng sợ sao?


Lôi Nhã Đình không hề đụng tới những lá bùa này, ngược lại cất đi sạch sẽ, tư thế đoan đoan chính chính ngồi trên giường đặt khối ngọc lên trước mặt, hít thở chậm rãi.


Bạch Hiểu Hiểu nhìn cười nhạo, "Thế nào, cô định xuất gia làm ni cô à."


Ngồi như thế chả có tác dụng gì, đúng là giả thần giả quỷ!


Lôi Nhã Đình liếc mắt oán trở lại.


Cô với Bạch Hiểu Hiểu bây giờ quan hệ rất tệ, giờ cô lười cãi nhau với cô ta, chứ đừng nói chi giải thích.


"Không có hiểu biết thật đáng sợ, nữ đạo sĩ người ta gọi là nữ tu hoặc đạo cô có biết không!"


Bạch Hiểu Hiểu bị nói là không có học thức, tức giận đến mức đem lọ nước dưỡng da đập mạnh lên trên bàn.


Càng nhìn càng không vừa mắt, lọ nước thần cô dùng sáu bảy trăm tệ mua còn không bằng cái bình ba không của Lôi Nhã Đình!


Hiện tại Lôi Nhã Đình rất muốn thử xem mình có khả năng tu hành không, lười so đo với Bạch Hiểu Hiểu.


Cô tự đo linh căn cho bản thân, phát hiện linh căn của mình khá ổn, ngồi xếp bằng mới mười mấy phút đã có thể dẫn khí. Tuy rằng linh khí thiên địa mỏng manh, người phàm tu luyện khó nhọc nhưng Na Tra đã cho mình ba tấm phù chứa đựng linh khí giúp tu hành, linh khí trong đó vô cùng nồng đậm, cô rất nhanh đã dẫn được một sợi khí.


Nguyên khí đối với âm vật quả là mỹ thực khó cưỡng.


Lão đại ôm cây đợi thỏ và nữ quỷ câm điếc ngồi ở giường dưới ngửi được mùi, nuốt nước bọt một cái.


"Thật là thơm!"


Thiên niên không kiềm chế được bò lên giường Lôi Nhã Đình, lại gần ngửi một cái, đôi mắt đen thẫm hiện lên một sợi tơ máu.


Muốn ăn!


Đạo sĩ bình thường tu luyện nguyên khí khá dễ ngửi, nhưng tuyệt đối không thơm ngon đến thế.


Quỷ chia ra đẳng cấp rõ ràng, thiếu niên không ăn Lôi Nhã Đình nên nữ quỷ câm điếc chỉ có thể ủy khuất ở một bên nhìn.


Một khi cô ta chạm vào đồ ăn của thiếu niên, chắc chắn sẽ bị khí hung của thiếu niên nuốt chửng.


"Đã lâu rồi chưa ngửi được mùi thơm như vậy nha!"