Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 127: Oan Gia Ngõ Hẹp Nữ Chính Cô Chết Chắc Rồi





Tử Du thay bộ đồ mà Mặc Thiên chọn và sau đó sánh bước cùng anh đi đến bữa tiệc.

Nhìn hai người sánh bước vô cùng hào hợp.Làm cho những con cẩu độc thân có mật ở cửa hàng nghẹn một bụng tức giận và cơm chó.

Nhưng vẫn không ngừng khen ngợi về sự trai tài gái sắc của Mặc Thiên và Tử Du.

Buổi tiệc của giới thượng lưu vô cùng xa hoa và lỗng lấy không khác gì một bữa tiệc của quý tộc xưa cả.

Nhưng cho dù xa hoa và lộng lẫy đến mấy cũng không đổi lấy được một cái liếc mắt của Tử Du.

" Oa ở đây có nhiều đồ ngọt quá! Thiên ca ca Du nhi có thể tới chỗ đó ăn một chút đồ ăn lót dạ được không? Du nhi cảm thấy có hơi đói bụng! " Tử Du liền bám lấy góc ai của Mặc Thiên nhẹ nhàng làm nũng.


"Có thể! Nhưng không nên ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe của em nghe chưa bảo bối? " Bảo bối nhà anh vô cùng tham ăn mỗi lần thấy đồ ngọt là mắt sẽ sáng rực lên nhìn không chớp mắt.

Nhưng bảo bối của anh thích anh nguyện ý chiều.

Cho dù em ấy muốn hái sao cũng được miễn là em ấy muốn thì anh sẽ làm bằng được.

" Du nhi chỉ ăn một chút xíu thôi nên Thiên ca ca cứ yên tâm.

" Mới lạ! Lại một thanh niên thích ảo tưởng.Mi nghĩ mi là ai mà bổn bảo bảo phải nghe lời mi.Mơ đi con troai của ta biết đâu sẽ thấy.

" Kí chủ à nam chính Mặc Thiên người ta chỉ là lo lắng cho sức khỏe của người thôi người đừng có xuyên tạc ý nghĩ của người ta được không?" Có một kiểu người vừa nguy hiểm vừa hay suy diễn quá mức đó là kí chủ nhà nó đó.

Bổn hệ thống luôn sợ hãi và đề phòng kí chủ.

Thỉnh kí chủ mau bình thường lại.

" Không thèm chơi với mi nữa, đồ đống sắt vụn.

Đám đồ ngọt kia đang mời gọi bổn bảo bảo đến ăn chúng, nhìn mlem mlem quá đi mất.

Chân ái à chị đến rồi đây! " Chân ái ơi chúng ta lại gặp nhau rồi.Moa mao chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi thật tốt nếu như xung quanh không có mấy cái bóng đèn siêu sáng làm phiền tới chúng ta nhỉ.Nhưng không sao bổn bảo bảo sẽ không bỏ cuộc chỉ vì chút khó khăn này.

Thế là Tử Du từ bỏ hết liêm sỉ chạy thật nhanh đến trước quầy đồ ngọt của bữa tiệc và bắt đầu chọn món ăn.Khi Tử Du đang loay hoay lấy thật nhiều đồ ngọt thì lại vô tình bị người nào đó hất khay đồ ăn xuống đất còn chanh chua lên tiếng.


" Khách sạn làm ăn kiểu gì vậy ngay cả một đứa trẻ con vô danh không có lễ nghĩa cũng có thể ra vào tự do vậy hả?" Chính là con nhỏ trước kia đã hại mình bị hai nam thần tát.

Hừ hừ bao năm vẫn không thể thay thế được cái khí chất dơ bẩn và ngu ngốc.

Cho dù lâu như vậy nhưng mọi khổ sở mà Ly Dao cô ta đã trải qua đều bắt đầu từ cái đồ sao chổi trước mặt này.

" Không biết là cô đang tự nhận mình hay đang nói ai ở đây vậy? Cô ấy là vị hôn thê của Mặc Thiên tôi và là tiểu thư của Hàn gia.Cô ấy không xứng thì cô xứng à! " Hừ nhìn cách ăn mặc và giáo dục là biết không phải là tiểu thư nhà gia giáo rồi.Chỉ là được kim chủ bao nuôi mà còn mạnh miệng phê phán bảo bối của Mặc Thiên anh ư cô ta xứng sao!?.

Tử Du nhìn đống đồ ngọt mà mình đã tỷ mị chọn đang rơi vương vãi đầy dưới sàn mà lòng đau nhi cắt còn tâm trạng thì ngay lập tức muốn giết người để hả giận.

" Định mệnh là đứa nào bước ra đây nhanh lên? Bổn bảo bảo phải khô máu với nó luôn.

Trời đánh tránh bữa ăn mà sao cái đám ô hợp này chọn giờ chết thì toàn trúng giờ ăn vầy trời.

Đúng là ắp chết tới nơi rồi vì sợ nghiệp chưa đủ nhiều nên còn tranh thủ tạo thêm mà!" Đồ ăn của lão nương kì công chọn mà đứa nào chơi mất dạy vậy.

Trong lòng Tử Du đang hừng hực ngọn lửa giết người để hả cơn giận.

" Kí chủ hãy bình tĩnh, muốn làm chuyện xấu cũng phải kiếm chỗ nào không có người để còn dễ thủ tiêu tang chứng cùng vật chứng chớ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn nên người đừng vội manh động! " Đúng là oan gia ngõ hẹp người gây chuyện chính là nữ chính Ly Dao của chúng ta.

Dạo này có vẻ rất nhiều người cứ thích đâm đầu vài chỗ chết khi hết người này đến người khác lần lượt chọc điên kí chủ nhà nó.Bộ thấy kí chủ nhà nó chưa đủ đáng sợ hả mà còn chọc điên lên mới chịu.Ngu thì chết chứ bệnh tật gì!
" Nữ chính cô ta đây là chê sống quá thọ đúng không? Bổn bảo bảo chưa tìm cô ta tính sổ thì cô ta lại tự chui đầu vào rọ mối thù phá hoại bữa ăn là thù không đội trời chung! " Đã muốn chơi thù lão nương chiều.


Từ nào tới giờ lão nương chưa ngán ai bao giờ.

Mặc Thiên hắn biết bảo bối nhà anh ý hả có chấp niệm vô cùng sâu với đồ ngọt.

Mặc Thiên không nỡ nhìn bảo bối đau khổ liền nhanh tay lấy một ít bánh ngọt đưa cho Tử Du và an ủi.

" Thôi bỏ đi đồ ăn rớt xuống đất hỏng hết rồi, chúng ta đi lấy cái khác! Ở đây còn rất nhiều bảo bối ăn thoải mái đều là của bảo bối hết.

Há miệng ra nào?" Nói rồi nhẹ nhàng đút cho Tử Du một ngụm nhỉ bánh ngọt để an ủi.

" Yêu Thiên ca ca nhất.

Nhưng chỗ bánh ngọt này là Du nhi tự tay chọn giờ vứt đi thật sự là quá lãng phí mà ." Phải nhìn vì những chân ái còn lại đang có mặt ở đây.Và ở đây sẽ rất mất công xử lí và thủ tiêu xác nên phải nhịn.Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

" Bảo vệ mời vị tiểu thư này ra ngoài.Bữa tiệc của Mặc gia không chào đón và hoan nghênh cô ta tới tham dự!" Những kẻ làm tổn thương bảo bối của anh sẽ không còn có thể sống yên ổn.

" Xin chào tôi là Trần Lập không biết bạn gái tôi đã làm gì đắc tội với Mặc thiếu gia vậy? Em yêu em có sao không? " Khốn kiếp tên khốn Trần Thiên Phong hắn ta không những chỉ đứng nhìn Dao nhi bị người ta ân hiếp mà còn tình tứ với ả đàn bà khác.Đúng là đồ khốn nạn mà!.