Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 93: Phiền Phúc Kéo Tới





Vì Lam Thiên đi quá vội vàng và thời gian quá ngắn nên anh mới chỉ đọc được một trang đầu.

Và chỉ biết làm mỗi hành động bán manh dễ thương để gây sự chú ý với Tử Du.

Sau khi ngồi xuống bàn ăn vì Tử Du không có gắp thức ăn cho anh.

Mà anh đã nước mắt lưng tròng nhìn Tử Du với ánh mắt chờ đợi và hy vọng.

Tử Du vì công việt làm bà mai vĩ đại của mình nên không dám mặc kệ đối tượng mai mối chết đói.

Nên cô vui vẻ gắp thức ăn cho chị em Lam Thiên của mình.

Còn Lam Thiên thì vẫn luôn ngây thơ không biết là mình trong mắt Tử Du lại trở thành tỷ muội tốt còn là đối tượng để tiến hành mai mối.


Nên Lam Thiên vẫn vô tư hưởng thụ những hành động vô cùng nhân từ của Tử Du.

" Mèo con nhỏ à! Bổn quân thích nàng và yêu nàng rất nhiều!" Mèo con nhỏ chắc chắn sẽ đáp lại tình cảm của anh mà thôi.

Lam Thiên anh chưa có việc gì mà không thể làm được.

" Lo mà ăn may đi thức ăn sắp nguội rồi, ăn đồ nguội sẽ không tốt cho cơ thể!" Đã là bóng còn bày đặt gồng.

Nhà mi không sợ tổ nghiệp LGBT quật hả con troai của ta? Mi không sợ nhưng bổn bảo bảo sợ bị nghiệp nó quật nhầm.

Híc híc nãy giờ nam chính làm cô rợn hết cả người rồi!
Tử Du cứ thế ngồi vừa ăn vừa đánh giá Lam Thiên sau đó nhìn anh cười một cách gian xảo.

Nụ cười của Tử Du làm cho Lam Thiên và hệ thống sởn hết cả gai ốc lên.

Lam Thiên thấy Tử Du có chút khác lạ liền ăn xong và viện cớ cần có tấu chương còn phê dở nên nhanh chóng chạy mất tiêu.

Thật ra tấu chương hôm nay Lam Thiên đã phê duyệt xong rồi anh viện cớ như vậy để nhanh chóng đi nghiên cứu cuốn thoại bản mà mình nhặt được kia.

Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa cuối cùng cũng đến ngày Lam Thiên phải dẫn binh xuất trận.

Đêm hôm đó Lam Thiên viết một lá thư để lại cho Tử Du và dẫn quân rời khỏi thành ngay trong đêm để đi nghênh chiến với Lam Dương.

Tử Du ngủ say sưa không hay biết mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Khi Tử Du thấy được lá thư kia của Lam Thiên cũng là buổi trưa.


Lúc đó hệ thống mới say xỉn loạng choảng đánh thức cô dậy.

" Kí chủ độc ác à người mau dậy đi có chuyện rồi!" Ợ ~~ cái đầu của bổn hệ thống đau quá.

Sao trên trời nhiều sao vậy nè! Sao kí chủ lại hình tròn giống như một con heo vậy?
" Thống rách nát.

Có chuyện gì vậy? Nhanh nói đê.

" Bổn bảo bảo mới ngủ dậy mà đã kịp quá hoại hay là chơi cái gì đâu? Mi làm bổn bảo bảo hoang mang và hoảng sợ các thứ.

Tử Du gọi mãi mà không thấy hệ thống trả lời đã âm thầm lặng lẽ lôi cả mấy chục đời tổ tông nhà hệ thống ngoài bãi phế liệu về hỏi thăm.

Sau đó lúc chải đầu cô mới vô tình thấy được lá thư của Lam Thiên để lại.

Trong thư chỉ bọn vẹn 2 câu: Mèo con nhỏ nàng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt.

Bổn quân sẽ sớm trở về .

" Thư gì đây? Rồi ta lại là ai? Đây là là đâu? Chúng ta có quen nhau hả? " Chẳng lẽ mới sáng ra bổn bảo bảo đã làm gì đâu mà bị người ta gửi thư khiêu chiến.Nhưng không may thư khiêu chiến đó bị đứa ngu nào đó gửi nhần cùng nên.

Bổn bảo bảo không biết cái gì cả chữ xấu như còn gà bới ma nó cũng không được.

Thế là vì chữ của Ma giới mang đậm tính con giun bò nên Tử Du tiện tay ném luôn.

Còn bức thư đã đi đâu thì không thể nào tính được quỹ đạo và tạo độ địa lý.


Túm lại là bức thư bị Tử Du xem như thứ vô dụng ném đi không thương tiếc.

" Hệ thống mi còn sống hay đã chết mau ngoi lên trả lời cho lão nương còn biết đường mà lần chớ? " Đúng là thống sắt vụn mà mới vừa ngoi lên chưa kịp hỏi là đã bị thần kinh chập mạch rồi.

Hệ thống của chúng ta thì do hôm qua đi nhậu với hệ thống nhà bên giờ đang ngủ như con heo nái ở trong không gian không biết hay quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.

Hệ thống của chúng ta đang ngủ với tiêu chí Ngủ bất chấp tất cả mọi thứ xung quanh.

Hệ thống giống y hệt Tử Du đúng là chủ nào tớ nấy mà.

" Bổn hệ thống đã chết rồi! Héo héo! " Bổn hệ thống ngủ xíu cũng không yên.Hôm nay nam chính đâu rồi sao không chơi với kí chủ.

Bổn hệ thống rất chi là buồn ngủ mau buông tha cho bổn hệ thống đi.

" Nè tên bệnh thần kinh kia đâu rồi sao hôm nay không có thấy? " Phải xác định xem hắn ở đâu chứ lát nữa đang ăn mà hắn xuất hiện đột xuất là bổn bảo bảo đột tử mà chết cho mắc nghẹn đó.

" Nam chính là đối tượng công lược của kí chủ mà sao lại đi hỏi bổn hệ thống? Bổn hệ thống có phải rada định vị đâu? Hỏi hoài hong thấy mệt hả?" Bổn hệ thống dỗi cả thiên hạ làm ơn để cho bổn hệ thống đi ngủ đi.Bổn hệ thống mệt mỏi lắm rồi.

Bổn hệ thống buồn ngủ rồi đừng ai làm phiền.

" Rồi mi là hệ thống hay ta là hệ thống? " Bổn bảo bảo biết rồi còn hỏi mi làm cái quần què gì nữa? Mi nghĩ bổn bảo bảo rảnh hơi thừa sức đi hỏi mấy cái chuyện đã biết hả? Oánh cong răng mi luôn bây giờ..