Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 708



Nàng ta cười lớn tiếng hơn, “Tiêu Nguyên Thạch, ngươi cho rằng mình là thứ tốt gì?”

“Khổng thị cùng nhà mẹ đẻ nàng ta đã từng giúp ngươi biết bao nhiêu, ngươi còn không phải là vì một nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo như ta mà vứt bỏ chính thê, còn đoạn tuyệt quan hệ cùng hài tử mà nàng sinh sao.”

“Ngươi đừng cho là ta không biết, hiện tại nhìn thấy nàng ta thay đổi, không để ý tới ngươi, ngươi lại giống như một đồ hèn, nhớ thương nàng ta.”

“Nhìn Tiêu Hàn Tranh đầy triển vọng, ngươi lại hối hận đã đoạn tuyệt quan hệ cùng đứa con trai này.”

“Đáng tiếc Khổng thị tuy rằng mềm yếu nhưng tính tình lại rất bướng bỉnh, căn bản không có khả năng lại ăn cỏ cũ như ngươi.”

“Huống chi, nàng ta thấy ngươi thì dám đánh dám mắng, càng không thể quay lại với ngươi.”

“Huynh muội Tiêu Hàn Tranh đối với ngươi lại càng không có tình cảm phụ tử, về sau căn bản không có khả năng nhận người phụ thân là ngươi.”

“Tiêu Nguyên Thạch, đây là báo ứng của ngươi.”

“Tương lai ngươi c.h.ế.t đi, ngay cả người chăm lo ma chay cũng không có, ha ha, ngươi chính là xứng đáng, ha ha ha……”

Nàng ta cười mà nước mắt điên cuồng tuôn ra: “Ta sẽ chờ xem bộ dáng của ngươi lúc tuổi già cô đơn không nơi nương tựa, không ai chăm lo trước lúc lâm chung.”

Tiêu Nguyên Thạch đôi mắt tức giận đến đỏ bừng, nhào qua đi bóp chặt cổ Cát Xuân Như: “Độc phụ, ngươi độc phụ này!”

Cát Xuân Như cảm nhận được một loại cảm giác hít thở không thông, nàng ta kinh hoảng không thôi, không ngừng giãy giụa, dùng tay bắt lấy mu bàn tay của Tiêu Nguyên Thạch.

Cào mu bàn tay của ông ta đến mức xuất hiện vết máu.

Nhưng ông ta vẫn không buông tay, vẫn bóp chặt.

Người hầu cận ở đây cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Hơn nữa cũng cảm thấy Cát Xuân Như hoàn toàn xứng đáng bị như vậy, lại dám đối với chủ tử như thế.

Chủ tử vì nàng ta mà làm nhiều chuyện như vậy.

Những người khác đều có thể chỉ trích chủ tử, ví dụ như mấy người nguyên phu nhân cùng đại thiếu gia, nhưng chỉ có duy nhất Cát Xuân Như là không tư cách này.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn Cát Xuân Như không ngừng trợn trắng mắt, hơi thở bắt đầu mỏng manh, đột nhiên buông người ra.

Cát Xuân Như khom lưng mãnh liệt ho, “Khụ khụ khụ……”

Vừa rồi nàng ta sợ hãi cảm nhận được có một loại tử vong, nàng ta không muốn chết.

Cho nên dù là Tiêu Nguyên Thạch lại hận nàng, kỳ thật vẫn là không nỡ g.i.ế.c nàng ta sao?

Sau khi ho khụ xong, nàng ta che cổ ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.

Cát Xuân Như cũng hiểu rõ về Tiêu Nguyên Thạch, Tiêu Nguyên Thạch đương nhiên cũng hiểu rõ nàng ta.

Nhìn đến thần sắc của nàng ta một chút đã đoán ra được suy nghĩ của nàng ta.

Ông ta cười lạnh: “Ta là cảm thấy cứ bóp c.h.ế.t ngươi như vậy thì quá tiện nghi cho ngươi.”

“Ngươi không phải coi trọng đệ đệ muội muội của ngươi, cảm thấy đệ đệ của ngươi mới là chỗ cho ngươi dựa vào sao?”

“Ta đây liền thành toàn cho ngươi!”

Ông ta vừa rồi thật sự muốn trực tiếp bóp c.h.ế.t độc phụ này, ông ta chưa bao giờ chán ghét hận một người đến như vậy, nàng ta là người đầu tiên.

Nhưng nhìn nàng ta xấu xí trợn trắng mắt, ông ta bị ghê tởm có chút thanh tỉnh lại, càng muốn làm theo cách của Liễu Như.

Đúng vậy, như vậy mà c.h.ế.t thì quá tiện nghi cho nàng ta.

Cho nên ông ta mới giữ lại mạng này của nàng ta.



Nghe được lời này, Cát Xuân Như sắc mặt thay đổi, nội tâm càng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Lại cắn răng nói: “Đệ đệ của ta đương nhiên tốt hơn ngươi, đáng tin hơn ngươi.”

Tiêu Nguyên Thạch cười nhạo: “Ta đây sẽ chờ xem, hắn làm sao đáng tin hơn ta.”

“Cát Xuân Như, ta phát hiện chẳng những ta mắt mù mà ngươi cũng không hơn được.”

“Cái loại bạch nhãn lang này nếu có thể đáng tin, ta với ngươi cùng họ.”

Cát Xuân Như cười lạnh: “Vậy cứ chờ xem.”

Đệ đệ nàng ta sao có thể là bạch nhãn lang, các nàng chính là thân tỷ đệ huyết mạch tương liên.

Tiêu Nguyên Thạch thấy nàng ta chấp mê bất ngộ, cũng lười nói đến chuyện này, “Bản đồ kia ngươi giao cho quản sự của sòng bạc?”

Chuyện này nếu đã bị phát hiện, Cát Xuân Như cũng sẽ không giấu diếm nữa, “Đúng thì thế nào?”

“Ngươi cũng không có khả năng lấy trở về.”

Đồ đã tới trong tay những người đó rồi, sao còn có thể lấy trở về.

Tiêu Nguyên Thạch đương nhiên cũng biết đạo lý này, cho nên đối với Cát Xuân Như càng thêm chán ghét, đặc biệt là nàng còn một bộ dáng đúng lý hợp tình, không hề có dáng vẻ hối cải.

“Về sau, ngươi tự xem mà làm đi.”

Sau khi nói xong ông ta phất tay áo trực tiếp rời khỏi viện.

Để lại Cát Xuân Như không hiểu.

Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút rồi trực tiếp đi đến hậu viện, nơi này là tiểu thiếp trên danh nghĩa của ông ta, có người mẫu thân đã từng giúp ông ta nạp vào, cũng có người khác đưa đến.

Ông ta trước kia cũng không có chạm qua.

Hôm nay lại không nhịn được đi tới, tùy ý tìm một gian phòng rồi đẩy cửa đi vào.

Sau đó thử một chút, vậy mà thật sự như lời Cát Xuân Như đã nói.

Ông ta vừa hoảng sợ lại vừa tức giận, lại chạy đi lôi kéo hai tiểu thiếp khác thử, vẫn là không có phản ứng.

Tiếp theo ông ta lao ra khỏi sân viện, gọi phủ y trong phủ tới.

Phủ y bắt mạch chỉ phát hiện được thân thể của ông ta xảy ra vấn đề, nhưng lại không biết nguyên nhân do đâu.

Vì thế ông ta lại cho người đi mời một lão lang trung y thuật cao minh nhất ở Bắc Thành tới.

Đối phương cẩn thận bắt mạch, tiếp theo đó là lắc đầu, “Phó đô đốc, ngài trúng tuyệt dục dược, loại độc này dược tính quá ác liệt, căn bản không có giải dược, lão phu cũng không có biện pháp.”

“Chẳng qua tuy rằng sau này cũng không thể lại sinh dục, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thọ mệnh.”

Ông không khỏi có chút đồng tình với Tiêu Nguyên Thạch, tráng niên chính trực về sau lại phải làm thái giám, thật là thảm.

Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến mức n.g.ự.c lên xuống phập phồng: “Thật sự là không có biện pháp? Nếu ta hồi kinh đi tìm Thái Y Viện chữa trị, có hy vọng trị khỏi không?”

“Cho dù không thể lại sinh hài tử, vậy còn có thể nghĩ cách cùng phòng không?”

Ông ta hiện tại đến cả nữ nhân cũng không chạm vào được, việc này làm cho ông ta thật sự khó có thể tiếp nhận được.

Lão lang trung lắc đầu: “Ta cũng là đi ra từ Thái Y Viện, cho dù là tính là đến viện chữa trị hẳn là cũng sẽ không có biện pháp.”

Tiếp theo ông như là nghĩ tới cái gì đó, lại lắc đầu, “Đáng tiếc thần y đã qua đời, nếu không đã còn có chút hy vọng.”

“Nghe nói thần y hình như có thu nhận một đồ đệ, phó đô đốc có thể đi tìm xem, mời người đến giúp ngươi khám thử xem.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ông ta có thể nói, đồ đệ của thần y là con của ông ta sao?