Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 225



Chẳng lẽ...

 



 

Cô quay đầu nhìn về phía đám đông.

 



 

Gần như ngay giây tiếp theo, trong đám người vây quanh đột nhiên vang lên một tiếng hét.

 



 

"Có trộm! Bắt trộm!"

 



 

Tiếng hét đột ngột phá vỡ sự bình yên, như đá rơi xuống nước, đám đông gợn sóng, chỉ có người phụ nữ trung niên đứng ở giữa là ôm chặt lấy túi, vẻ mặt kinh hoàng kêu lên.

 



 

Cùng lúc đó, một thanh niên đội mũ xông ra khỏi đám đông, chạy về hướng ngược lại.

 

Lúc này, trong đám đông hỗn loạn, không ai chú ý đến anh ta.

 



 

Ngay lúc này, William đột nhiên giật đứt dây thừng, nhảy qua hàng rào, thân hình khỏe mạnh vạch ra một đường cong uyển chuyển trên không trung.

 



 

Mọi người chỉ thấy một cái bóng màu xám vụt qua, ống kính nhanh chóng đuổi theo.

 



 

Đôi mắt xanh biếc của con ch.ó sói mang theo ánh sáng u ám, thân hình to lớn nhưng lại rất linh hoạt, khí thế mạnh mẽ, giống như một con mãnh thú đang ngủ say cuối cùng cũng thức tỉnh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã phát động tấn công.

 



 

Quãng đường hàng trăm mét, chỉ trong một giây nó đã lao tới, một cú bật xa khí thế kinh người, trực tiếp đè tên trộm đang chuẩn bị bỏ chạy xuống đất.

 



 

William cắn chặt lấy cổ áo của đối phương, móng vuốt to như cánh tay trẻ em đè lên người, khiến đối phương không còn chút sức phản kháng nào, thể hiện ra khả năng săn mồi cao siêu.

 



 

Mãi đến khi tên trộm bị bắt, mọi người cuối cùng mới phản ứng lại.

 



 

Uy áp vô hình lan tỏa khắp cả con phố.

 



 

Tất cả mọi người không nhịn được xoa xoa da gà trên cánh tay.

 



 

Con chó sói hung dữ thật.

 



 

Nhưng mà, thật sự rất đẹp trai!

 



 

Cảnh này xảy ra cực kỳ nhanh.

 



 

Từ lúc người mất của kêu cứu đến khi tên trộm bị bắt, trước sau không quá năm giây.

 

Mãi đến lúc này, ê-kíp chương trình mới vội vàng chạy tới.

 



 

Tên trộm đã bị đè xuống đất, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ôm đầu kêu cứu, mấy cái ví rơi vãi bên cạnh.

 



 

Con chó sói đứng trên người tên trộm oai phong lẫm liệt, con ngươi xanh biếc lộ ra vẻ ngạo mạn không coi ai ra gì.

 



 

Khí thế này ở trước mặt tên trộm thì hung dữ đáng sợ, nhưng trong mắt những người khác, lại tràn đầy cảm giác an toàn.

 



 

"Đây là ví của tôi!"

 



 

Mấy người bị trộm nhìn thấy đồ trên mặt đất mới giật mình phát hiện ví của mình đã sớm bị trộm mất, chạy lại nhặt lên, vẻ mặt biết ơn.

 



 

Đạo diễn càng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

 



 

Ông ta hoàn toàn không ngờ, trong chương trình của mình lại có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy.

 



 

"Tiêu Hòa, lúc cô huấn luyện William, không phải là huấn luyện theo tiêu chuẩn chó nghiệp vụ chứ?"

 



 

Ông ta lần đầu tiên nghe nói, chó cảnh còn có thể giúp bắt trộm.

 



 

Tiêu Hòa liếc nhìn William đang bị mọi người vây quanh: "Còn khen nữa, William sắp tự mãn rồi."

 



 

Con chó sói đã bắt đầu tự mãn rồi.

 



 

Trước đây mỗi lần nó định tấn công con người đều bị đánh đập và mắng chửi, nhưng hôm nay đè một người ngã xuống đất, lại không hề cảm thấy chút thù địch nào từ những người khác.

 



 

Họ không ngừng tiến lại gần, trên mặt mang theo nụ cười phấn khích, không có đánh đập và mắng chửi, mà là thiện ý và lời khen ngợi.

 



 

"Chó ngoan quá!"

 



 

"Còn biết bắt trộm, giỏi quá đi!"

 



 

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con ch.ó sói ngầu vậy đó, mọi người nhìn tai nó kìa, còn động đậy nữa, đáng yêu quá!"

 



 

"Có cảm giác an toàn quá, tôi cũng muốn nuôi một con ch.ó lớn!"

 



 

.....

 



 

William từ lúc đầu còn ngơ ngác, đến dần có chút ngượng ngùng, trên mặt tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cái đuôi to sau lưng lại vẫy nhẹ, để lộ tâm trạng vui sướng trong lòng.

 



 

Đầu óc nhỏ bé điên cuồng hoạt động.

 

Tại sao trước đây đè người ta, nhận được lại là sự oán hận, còn lần này lại là lời khen và ca ngợi?

 



 

Có phải là vì người nó đè là người xấu không?

 



 

Nó đang suy nghĩ thì nhìn thấy Tiêu Hòa xuất hiện, lập tức chạy tới vòng quanh cô hai vòng, ngẩng đầu cầu xin khen ngợi.

 



 

"Làm tốt lắm."

 



 

Tiêu Hòa xoa đầu nó, cái đuôi của William vẫy càng mạnh.

 



 

Khách mời nữ đứng một bên, vẻ mặt có chút bối rối: "Chị Tiêu Hòa, bây giờ phải làm sao?"

 



 

Tiêu Hòa nhìn tên trộm đang run rẩy trên mặt đất, nói: "Đưa đến bệnh viện trước đã."

 



 

Nói xong, một tay túm lấy người trên mặt đất: "Đi!"

 





 

Tiêu Hòa túm tên trộm đi trước, khách mời nữ và William đi theo sau.

 



 

Đám đông xung quanh thấy vậy, chậm rãi nhường ra một con đường, tiếng reo hò không ngừng.

 



 

"Con chó sói đẹp trai quá!"

"Làm tốt lắm!"

 



 

Tiêu Hòa nghe thấy những âm thanh này, quay đầu thấy William ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vẻ hùng dũng oai vệ, rõ ràng đã lạc lối trong từng lời khen ngợi, trông vô cùng đáng yêu.

 



 

Lúc này đạo diễn cũng đang sốt ruột thúc giục nhân viên công tác: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi!"

 



 

Trong quá trình ghi hình, chó của chương trình đi bắt trộm, trước nay chưa từng xảy ra chuyện tương tự.

 



 

Một khi phát sóng, chắc chắn sẽ bạo toàn mạng!

 



 

Ê-kíp chương trình nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh, quảng trường vốn náo nhiệt chỉ còn lại mấy vị khách mời và lác đác người đi đường, bầu không khí lạnh lẽo.

 



 

Nghiêm Tu Quần dắt một con husky, im lặng nhìn đám người đi xa.

 



 

Biết thế vừa rồi có thế nào cũng phải lập đội với William, như vậy mới không bị người khác cướp mất hào quang.

 



 

Lúc này, Phan Hồng vội vàng chạy tới thúc giục: "Đừng để ý đến bọn họ nữa, cậu mau mang đồ lên đường đi, nhất định phải giành được hạng nhất!"

 



 

Nghiêm Tu Quần thu hồi tầm mắt, quả nhiên thấy những người khác đều đã dắt chó lên đường.

 



 

Cậu ta nhận lấy túi, mở ra xem, bên trong là đồ Phan Hồng chuẩn bị cho cậu ta bổ sung thể lực trong quá trình ghi hình.

 



 

Hai thanh sô cô la nằm im trong đó.

 



 

Tầm mắt Nghiêm Tu Quần đảo một vòng bên trong: "Chó không thể ăn sô cô la, sẽ bị ngộ độc, cô cầm giúp tôi đi."

 



 

Nói xong trả lại sô cô la cho Phan Hồng, mới dắt chó rời đi.

 



 

Phan Hồng lần đầu tiên nghe nói chuyện này, kinh ngạc nhìn đồ trong tay: "Còn có chuyện này nữa sao?"

 



 

Lúc này, khách mời nữ căng thẳng dắt William, nhìn thấy nhiều người đi theo mình, vẻ mặt rất kích động.

 



 

Cô ấy đóng vai phụ trong phim, vốn tham gia chương trình này cũng là để làm nền, không ngờ lại vì lập đội với William mà trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người.

 

Hơn nữa lúc lập đội vừa rồi, là William chủ động chọn cô ấy.

 



 

Chẳng lẽ con ch.ó sói này thực sự thông nhân tính?

 



 

Trong lúc cô ấy suy nghĩ, mọi người đã đến đồn cảnh sát bắt đầu làm biên bản.

 



 

Nhìn thời gian không ngừng trôi qua, khách mời nữ sốt ruột.

 



 

Bây giờ bọn họ còn đang ghi hình, ở đây chậm trễ lâu như vậy, không biết nhiệm vụ của những vị khách mời khác làm thế nào rồi?

 



 

Chắc chắn mình đã tụt lại phía sau.

 



 

Tiêu Hòa đang phối hợp với cảnh sát lấy cung, thấy vẻ mặt lo lắng của cô ấy, an ủi: "Đừng lo, có thể đuổi kịp."

 



 

Khách mời nữ cũng tự an ủi mình: "Không sao ạ, có thể lập đội với William, còn bắt được trộm, cho dù thua cũng không sao."

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

 



 

Đợi làm xong biên bản, Tiêu Hòa dắt William cùng rời khỏi đồn cảnh sát, lúc này trên cổ William đã đeo thêm một chiếc huy chương, nó cong đuôi đứng ở cửa, khoe với tất cả mọi người đang chờ bên ngoài, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

 



 

Lúc này, người phụ nữ trung niên bị mất ví vừa rồi kích động đi tới.

 



 

"May mà có thiên thần nhỏ này giúp, nếu không, tiền của tôi không lấy lại được mất, thật không biết phải cảm ơn mọi người thế nào..."

 



 

Vừa nói, bà ta vừa lục tìm trong túi, đột nhiên mắt sáng lên, lấy ra một hộp thức ăn cho chó.

 



 

"Cái này là định mang về cho chó nhà tôi ăn, có thể cho nó không?"

 



 

Tiêu Hòa nhìn, đó là một hộp thức ăn vị bò, vừa mới lấy ra, William đã kích động đến mức mắt sáng lên, cái đuôi sau lưng gần như sắp vẫy thành trực thăng.

 



 

Mặc dù muốn ăn nhưng nó không trực tiếp xông tới, mà quay đầu nhìn Tiêu Hòa với vẻ mặt đầy mong đợi.

 



 

Cho đến khi Tiêu Hòa gật đầu: "Ăn đi."

 



 

Nó mới vui vẻ nhảy lên, vùi đầu vào hộp thức ăn, ăn ngấu nghiến.

 



 

Lúc này, nhân viên công tác đi tới nhắc nhở: "Phải tiếp tục ghi hình rồi, nếu không sẽ không kịp thời gian."

 



 

Vừa rồi anh ta nhận được tin nhắn của những vị khách mời khác.

 



 

Nhiệm vụ của ba nhóm khác đã hoàn thành hơn nửa, sắp kết thúc rồi nhưng nhóm của William vẫn chưa lên đường.

 



 

Nghe vậy, vẻ mặt khách mời nữ lập tức lộ ra vẻ lo lắng.

 



 

Cho dù bây giờ lên đường, chắc cũng không kịp rồi?

 



 

Đang nghĩ, người phụ nữ bị mất ví tò mò hỏi: "Các người đang ghi hình sao? Tôi còn tự hỏi sao lại có nhiều máy quay thế... Các người ghi hình chương trình gì vậy?"

 



 

“Happy Go.” Khách mời nữ trả lời.

 



 

Nghe vậy, người phụ nữ kinh ngạc mở to mắt: "Nội dung nhiệm vụ có phải là đến một quán ăn tên là Thím Mập không?"

 



 

Khách mời nữ nhìn tờ giấy nhiệm vụ trong tay mình.



 

— QUẢNG CÁO —