Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 239



Ngay cả tiếng lẩm bẩm cũng được ghi lại.

 



 

Lúc này, William đột nhiên quay người, đứng ở cửa bếp, cơ thể thẳng đờ, hơi nghiêng đầu nhìn thứ trong tay Tiêu Hòa, dường như đang thắc mắc tại sao ở đây lại có giọng nói của chủ cũ.

 



 

Tiêu Hòa vẫy tay với nó, bế William vào lòng, rồi bắt đầu phát tệp tiếp theo.

 



 

"Lần này chắc không có vấn đề gì rồi nhỉ... khụ khụ... Mỗi ngày phải ăn uống đàng hoàng, William mới có thể lớn nhanh, lúc ông không ở nhà, cháu không được phá nhà đâu đấy."

 



 

William dựng thẳng tai, chăm chú lắng nghe, mỗi khi phát xong một đoạn ghi âm, nó lại phấn khích vẫy đuôi, phát ra tiếng gừ gừ.

 



 

Có lẽ ông Chu không quen dùng máy cho ăn tự động nên đã ghi lại rất nhiều âm thanh rời rạc, Tiêu Hòa nghe từng đoạn một, cho đến đoạn cuối cùng:

 



 

"William ăn ngoan nhé, ở nhà đợi ông, ông sẽ sớm về thôi..."

 



 

Ghi âm đến đây, dừng lại vài giây, ngay sau đó truyền đến một thông tin khác.

 



 

"Ai cho anh vào đây? Ra ngoài! Tôi sẽ không cho anh vay tiền nữa!"

 



 

Giọng ông Chu đột nhiên trở nên lạnh lùng, giận dữ.

 



 

Còn giọng nói kia, Tiêu Hòa lại vô cùng quen thuộc.

 



 

"Chú, chú không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ? Bản thân chú ở biệt thự đẹp như vậy, còn để cháu không có miếng ăn, chú giữ nhiều tiền như vậy để làm gì? Đợi chú chết, không phải tất cả đều là của cháu sao? Giờ đưa cho cháu, chẳng phải cũng như vậy sao?"

 



 

"Cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không đưa một xu nào cho anh!"

 



 

"Vậy chú định cho ai? Cháu là người thân duy nhất của chú mà!"

 



 

"Người thân? Tôi không có người thân như anh! Tất cả tài sản dưới tên tôi, cho dù có quyên góp hay tặng đi cũng sẽ không đưa cho anh!"

 



 

"Chú, chú nhất quyết muốn ép cháu sao?"

 



 

"Anh muốn làm gì? Anh..."

 



 

Rầm——

 



 

Sau tiếng bước chân hỗn loạn, là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.

 



 

Tiếp đó, một tiếng chó nhỏ sủa yếu ớt vang lên.

 



 

Chu Hạo chửi rủa.

 



 

"Cút đi! Sủa nữa là tao chặt mày!"

 



 

Một tiếng đá mạnh, chú chó sói nhỏ phát ra tiếng kêu đau ư ử.

 



 

Tiếng của Chu Hạo vẫn tiếp tục: "Chết dễ dàng như vậy sao? Chú, đừng trách cháu vô tình, là chú ép cháu, số tiền đó chú không đưa cho cháu thì muốn đưa cho ai? Quyên góp ư? Cháu nghe mà đau lòng, chi bằng đưa cho cháu, cả đời này cháu sẽ biết ơn chú."

 



 

Nói xong, hắn ta lấy điện thoại ra bắt đầu gọi 110.

 



 

Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cứu thương truyền đến.

 



 

Khi đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, Chu Hạo lại đổi một bộ mặt khác, tuyên bố mình vừa đến thì thấy cụ Chu nằm trên sàn.

 



 

Trong lúc đó, tiếng chó sói nhỏ kêu vẫn liên tục nhưng không ai để ý đến nó.

 



 

Mãi đến khi t.h.i t.h.ể được đưa đi, cảnh sát và bác sĩ cũng lần lượt rời đi, xung quanh mới cuối cùng yên tĩnh lại, máy cho ăn tự động phát ra cảnh báo hết điện, bản ghi âm đột ngột dừng lại.

 



 

William vốn vẫn nằm trong lòng Tiêu Hòa đột nhiên nhảy dựng lên, nhe răng, gầm gừ với chiếc máy, giống như ngày ông Chu bị hại.

 



 

Nó đã tận mắt chứng kiến.

 



 

Nó nói cho mọi người biết hung thủ là ai nhưng không ai hiểu.

 



 

Nó bồn chồn, đau khổ vô cùng.

 



 

Bởi vì ngày hôm đó khi Chu Hạo vào, nó đã phát hiện ra đầu tiên.

 



 

Chỉ là William lúc đó còn ngây thơ lương thiện, vừa nhìn thấy Chu Hạo đã vui vẻ chạy tới.

 



 

Chu Hạo lúc đó đã thay đổi thái độ khinh thường thường ngày, tỏ ra đặc biệt thân thiện, không chỉ xoa lưng nó, còn ném bóng thật cao, chơi đùa với nó.

 



 

William đuổi theo, lúc quay về, tận mắt nhìn thấy ông nội bị hắn ta đẩy ngã từ trên cầu thang xuống.

 



 

Quả bóng đồ chơi rơi xuống đất, lăn vài vòng rơi vào bụi cỏ.

 



 

Trước đây, ông nội nói nó tính tình quá tốt, thấy ai cũng vẫy đuôi, không có bản lĩnh trông nhà.

 



 

Sau đó vừa nói vừa bế nó vào lòng, trên mặt nở nụ cười.

 



 

"Nhưng William nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, lớn lên sẽ lợi hại lắm, nếu có chuyện gì xảy ra, có ông nội bảo vệ cháu."

 



 

Nhưng ngày hôm đó, ông nội thích bế nó ra ngoài phơi nắng lại nằm trong vũng máu, không còn thở nữa.

 



 

Nếu như lúc phát hiện Chu Hạo xông vào, nó lập tức kêu lên cảnh báo, liệu có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?

 



 

Quả nhiên loài người đều không đáng tin.

 



Lúc này nó dường như lại trở về nửa năm trước.

 



 

William gào thét điên cuồng, liên tục cảnh báo máy cho ăn tự động, hy vọng có người hiểu được lời nó nói.

 

Lúc đó, Chu Hạo đã đá nó ra.

 



 

Bác sĩ trách nó cản trở xe cứu thương.

 



 

Cảnh sát lẩm bẩm, con ch.ó này hung dữ quá.

 



 

Bây giờ, Tiêu Hòa nhẹ nhàng ôm lấy nó.

 

"Nghe thấy rồi, tao nghe thấy rồi, William làm tốt lắm. Bây giờ chúng ta đi bắt kẻ xấu nào."

 



 

Con chó sói phát ra tiếng ư ử, dường như đang khóc, lại giống như đang vui mừng, cuối cùng cũng có người chịu lắng nghe tiếng nói của nó.

 



 

Tiêu Hòa ôm nó vào lòng, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Hoắc An: [Bắt người.]

 



 

Mười phút sau.

 



 

Tiếng còi cảnh sát xé tan đêm đen cuối cùng trước bình minh.

 



 

Hoắc An một cước đá tung cửa nhà họ Chu, cảnh sát lần lượt đi vào.

 



 

Lúc này, Chu Hạo vẫn đắm chìm trong niềm vui sắp giàu to của mình, uống say khướt, nằm trên sàn ngủ say sưa, bị Hoắc An túm lấy lay tỉnh.

 



 

"Các người làm gì vậy? Tại sao bắt tôi? Tại sao còng tay tôi?"

 



 

Hoắc An sau khi nghe Tiêu Hòa kể lại sự việc, nắm đ.ấ.m đã cứng lại, nếu không phải lúc này có cảnh sát ở đây, cậu ta đã muốn đánh Chu Hạo một trận.

 



 

"Ông bị tình nghi g.i.ế.c hại chú ruột của mình, chiếm đoạt tài sản của ông ấy, ông nói tại sao bắt ông?"

 



 

Nghe vậy, Chu Hạo lập tức hoảng sợ: "Không phải tôi! Không phải tôi!"

 



 

Ông ta hoảng sợ bắt đầu biện giải, nhưng lúc này đã có bằng chứng xác thực, hai cảnh sát trực tiếp còng tay Chu Hạo áp giải ra ngoài.

 



 

Đi ngang qua sân, chiếc lồng chó trống không đập vào mắt.

 



 

"Chó của tôi đâu? Chó của tôi đâu rồi?"

 

Chu Hạo kêu lên.

 



 

Đó chính là cây hái ra tiền mà ông ta vất vả lắm mới có được!

 



 

Gâu——

 



 

Lúc này, một tiếng chó sủa truyền đến.

 



 

Ông ta nhanh chóng quay đầu nhìn lại, Tiêu Hòa dẫn theo William đang đứng không xa, cách xe cảnh sát nhìn ông ta.

 



 

"Đó là chó của tôi! Là của tôi! Tòa án đã phán cho tôi!"

 



 

Tiêu Hòa dẫn theo William đứng đó, lạnh lùng nói: "Nó chưa bao giờ là của ông, đừng hòng."

 



 

Chu Hạo hét lớn, vùng vẫy muốn xông tới, giây tiếp theo đã bị cảnh sát đè xuống, trực tiếp ném vào xe.

 



 

Ánh mắt oán hận xuyên qua lớp kính chiếu tới, theo xe cảnh sát rời đi, dần dần biến mất ở góc phố.

 



 

"Cảnh sát phụ trách vụ án này là do ông nội em giới thiệu, là người nổi tiếng liêm chính, em đã giao hết bằng chứng rồi, đội trưởng, chị cứ yên tâm." Lúc này, Hoắc An đi tới nói.

 



 

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, dẫn theo William chuẩn bị rời đi.

 



 

"Chị không cùng mọi người đến đồn cảnh sát sao?"

 



 

Tiêu Hòa xua tay, nhìn về phía bầu trời xa xa, bình minh ló dạng, trời sắp sáng rồi.

 

"Không đi nữa, chuyện này giao cho cậu tôi rất yên tâm. Bây giờ tôi còn phải về đeo vòng cổ cho William."

 



 

"Chị còn biết may vá á?!"

 



 

Hoắc An vô cùng kinh ngạc, nghĩ xem mình có nên đi giúp một tay không.

 



 

Tiêu Hòa: "Tôi có thể dùng kim thêu đ.â.m thủng tấm thép trong phạm vi mười mét."

 



 

"..."

 



 

Bước chân Hoắc An cứng đờ giữa không trung, một luồng hàn ý ập lên đầu.

 



 

Thôi vậy.

 



 

Có chút bận, không cần giúp cũng được.

 



 

Vừa về đến nhà, William đã vội vàng ngậm thẻ tên của mình chạy tới, đặt vào tay Tiêu Hòa, cào cào tay cô thúc giục.

 



 

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hòa làm đồ thủ công.

 



 

Cô xem xong hướng dẫn, cầm kim chỉ trên tay, ngồi nghiêm chỉnh.

 



 

"Được rồi, để tao thử xem."

 



 

Nói rồi, cô cẩn thận tháo dây bện trên thẻ tên chó, theo từng đường chỉ khít chặt được tháo ra, một tờ giấy gấp vuông vức đột nhiên rơi ra từ giữa thẻ tên và dây bện.

 

— QUẢNG CÁO —