Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 243



Hoắc An nghe xong lời Tiêu Hòa nói, lập tức sững sờ, nhìn con ch.ó sói trước mặt: "Chị nói bây giờ William lại là người giàu nhất trong số chúng ta sao?!"

 



 

"Đúng vậy, mà số lượng người hâm mộ của nó cũng sắp vượt qua cậu rồi." Tiêu Hòa bổ sung thêm.

 



 

Bởi vì những chuyện mấy ngày nay quá ly kỳ, đầu tiên là vụ kiện quyền nuôi dưỡng William, sau đó lại nổ ra chuyện Chu Hạo g.i.ế.c người thân để chiếm đoạt di sản, rồi đến di chúc của Chu Kiến Quốc bị phơi bày.

 

Loạt sự kiện này thu hút rất nhiều sự chú ý, lượng người hâm mộ của William vẫn tăng điên cuồng, gần đây có xu hướng vượt qua Hoắc An.

 



 

Hoắc An vừa nghe thì hâm mộ, trực tiếp tiến lại ôm chặt lấy đùi William: "William anh ơi, hay là anh nuôi em đi!"

 



 

Con chó sói vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, đuôi vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

 



 

Tiêu Hòa lại đang nghĩ đến chuyện khác.

 

Di chúc mới được phát hiện, cần phải có thủ tục pháp lý mới có thể lấy lại được di sản đã bị Chu Hạo chiếm đoạt.

 



 

Theo tính cách xảo quyệt của Chu Hạo, rất có thể ông ta còn để lại hậu chiêu.

 



 

Tiêu Hòa không giỏi về tài chính nhưng có một người rất phù hợp với công việc này.

 



 

Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho tổng giám đốc Giải Trí Lam Tinh:

 

[Tổng giám đốc, đoàn luật sư mà ông nói trước đó còn không?]

 



 

Lúc này tổng giám đốc vẫn còn đang tức giận.

 



 

Ông ta cho rằng nếu như Tiêu Hòa chấp nhận đề nghị của ông ta, phái đoàn luật sư của công ty đi giải quyết, đưa ra hòa giải thì hôm qua ở tòa án, William cũng sẽ không bị đưa đi.

 



 

Lúc này thấy Tiêu Hòa nhắn tin tới, ông ta không vui nói: [Tôi đường đường tổng giám đốc công ty, là người mà cô muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi sao? Hơn nữa đoàn luật sư của công ty bình thường rất bận rộn.]

 



 

Tiêu Hòa giải thích đơn giản về những chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến giờ, hy vọng công ty có thể giúp kiện tụng, lấy lại toàn bộ di sản mà Chu Hạo đã cướp đi.

 



 

[William đã về rồi, những di sản đó đều là của nó.]

 



 

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được mấy giây, tổng giám đốc lập tức trả lời: [Nửa tiếng sau, gặp nhau ở văn phòng cô.]

 



 

Tiêu Hòa: "...."

 



 

Nhanh vậy sao?

 



 

[Không phải nói là công việc rất bận, không thể gọi thì gọi, đuổi thì đuổi à?]

 



 

Tổng giám đốc: [William là tài sản quan trọng của Giải Trí Lam Tinh! Bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nghệ sĩ là nghĩa vụ mà chúng tôi phải làm, yên tâm, tôi sẽ nghĩ mọi cách, để đoàn luật sư vắt kiệt từng đồng tiền trên người ông ta!]

 



 

Tiêu Hòa: [Cảm ơn, chuyện cướp tiền này giao cho ông, tôi yên tâm rồi.]

 



 

Tổng giám đốc: [???]

 



 

Nhân viên dưới quyền ngày càng phản nghịch rồi.

 



 

Một tuần sau, phiên tòa xét xử vụ án g.i.ế.c người của Chu Kiến Quốc và vụ tranh chấp di sản lần lượt mở ra, một lần nữa gây chấn động.

 



 

Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, Tiêu Hòa đưa William đến nghĩa trang.

 



 

Chu Hạo vì có thể thuận lợi thừa kế di sản, đã cố ý tốn công chôn tro cốt của Chu Kiến Quốc ở một nghĩa trang sơn thủy hữu tình, thể hiện lòng hiếu thảo của mình.

 



 

Đây là lần đầu tiên William đến đây.

 



 

Nó dường như biết đây là một nơi đặc biệt, từ lúc xuống xe, nó luôn ngoan ngoãn đi cạnh Tiêu Hòa, lặng lẽ cụp đuôi.

 



 

Tiêu Hòa để nó ngậm hoa, đi đến trước mộ cụ Chu.

 



 

Bức ảnh trên bia mộ là cảnh Chu Kiến Quốc và William ngồi trong sân tắm nắng, ông cụ đội mũ rơm, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Tiêu Hòa nhìn những người trong ảnh, có thể tưởng tượng lúc đó ông chắc hẳn rất hạnh phúc.

 



 

Lúc đó ông Chu thực ra tuổi tác cũng không lớn lắm, có lẽ ông còn định sau này sẽ cùng William bầu bạn đến già ,nhưng vì sự xuất hiện của Chu Hạo mà giờ đã tan thành bọt biển, âm dương cách biệt.

 



 

Ngày mai và tai nạn, không bao giờ biết điều nào sẽ đến trước.



 



 

William nhẹ nhàng đặt hoa xuống, đi đến cọ cọ vào bia mộ, tai áp chặt vào, cái đuôi sau lưng vẫy qua vẫy lại, dường như đang mong đợi chủ cũ có thể giống như trước kia đưa tay xoa đầu nó.

 



 

Nhưng bây giờ, không còn đợi được nữa.

 



 

Một lúc sau, một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng xoa tai nó.

 



 

William quay đầu phát hiện là Tiêu Hòa, ư ử hai tiếng, lại vẫy đuôi quay về, dựa chặt vào bên cạnh cô.

 



 

Tiêu Hòa nhìn bức ảnh trên bia mộ, nghiêm túc nói: "Cụ ơi, sau này cháu sẽ chăm sóc William thật tốt, sẽ không để nó bị tổn thương nữa, cụ yên tâm nhé."

 



 

Trong ảnh nắng rất đẹp, cũng giống như bây giờ.

 



 

Gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc, dường như đang đáp lại lời Tiêu Hòa.

 



 

Đứng trước bia mộ rất lâu, Tiêu Hòa mới vẫy tay.

 



 

"William, chúng ta về thôi."

 



 

William lưu luyến không rời vòng quanh bia mộ, nhìn khoảng không sủa hai tiếng, cuối cùng mới nhảy tưng tưng chạy về phía Tiêu Hòa, cùng nhau rời đi.

 



 

Vừa lên xe, Tiêu Hòa đã nhận được tin nhắn anh Kiếm gửi đến.

 



 

[Kết quả xét xử đã chính thức công bố, em lên mạng xem chưa? Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, đều đang giúp William đòi lại công bằng. Chu Hạo bây giờ đã thành chuột chạy qua đường, người người đều muốn đánh.]

 



 

[Haiz, hóa ra trước đây William còn từng trải qua chuyện như vậy, chẳng trách trước kia nó hung dữ như thế.]

 



 

Anh Kiếm cảm khái muôn vàn.

 



 

Nghĩ lại lúc đầu, nếu như lúc đó Tiêu Hòa không kiên trì, William hung dữ rất có thể đã bị đưa đi an tử.

 



 

Anh Kiếm: [Em đã cứu nó hai lần.]

 



 

Lần đầu, cứu mạng William.

 



 

Lần thứ hai, cứu trái tim nó.

 



 

Tiêu Hòa trả lời: [Tiêu Hòa đã cứu nó hai lần.]

 



 

Anh Kiếm: [Em không phải là Tiêu Hòa sao?]

 



 

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Hòa cười.

 



 

Lần đầu cứu William, là một Tiêu Hòa khác.

 



 

Nếu không có cô ấy mở đường, lúc đó ở bãi rác, William đã sớm c.h.ế.t vì vết thương quá nặng, càng không có chuyện xảy ra sau này.

 



 

Cô không giải thích nhiều, mở Weibo, quả nhiên thấy hậu trường có thêm rất nhiều tin nhắn.

 



 

[Hu hu hu tôi biết mà, Tiêu Hòa, chị không thể làm ra chuyện cướp di sản được, sự thật cuối cùng cũng sáng tỏ, William và Tiêu Hòa nhất định phải hạnh phúc nhé!]

 



 

[William và cụ Chu đáng thương quá, sao lại có người có thể làm hại họ chứ?]

 



 

[Xem mà khóc, tôi không biết từ đó đến nay William đã trải qua nhiều chuyện như vậy. May mà gặp được Tiêu Hòa, nếu không thì nó rất có thể đã bị Chu Hạo c.h.ế.t tiệt kia g.i.ế.c c.h.ế.t rồi! Chu Hạo, c.h.ế.t đi!]

 



 

[May mà cuối cùng cũng tìm thấy di chúc, chủ cũ rất yêu William, không ngờ lại giấu trong thẻ tên của nó.]

 



 

[Trước đây Tiêu Hòa đã nói, William không bao giờ cho người khác chạm vào thẻ tên của nó, hóa ra đều có lý do cả. Nó quý trọng thứ đó như vậy, sau khi lấy di chúc xong, nhất định phải trả lại cho William nhé.]

 



 

Tiêu Hòa nhìn thấy bình luận này, cố ý chụp một bức ảnh William, báo bình an với mọi người.

 



 

[Mọi người yên tâm, vòng cổ đã tháo ra khâu lại rồi, William rất vui, ngày nào cũng đeo. [Hình ảnh]]

 



 

Mấy ngày nay Tiêu Hòa bận đi kiện và điều tra vụ án, không đăng nhập tài khoản, hôm nay mới mở lại, vừa đăng ảnh lên, hậu trường lập tức nhận được bình luận mới.

 

— QUẢNG CÁO —