Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 327



Ông chủ cửa hàng dường như không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này.

 



 

"Cô gái này, nửa năm nay cách một thời gian lại đến đây, lần nào cũng vừa khóc vừa ăn, cũng không biết bị kích thích gì."

 



 

Tiêu Hòa có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

 



 

Đây chính là lý do Triều Nhan không thể giảm cân thành công sao?

 



 

Cho dù đạt được tiến bộ nhỏ cũng bị Phan Hồng mắng mỏ, sau đó tâm lý sụp đổ, bắt đầu tự buông thả, sau khi tăng cân trở lại, lại bị Phan Hồng dùng những lời lẽ tàn nhẫn hơn để hạ thấp.

 



 

Vòng luẩn quẩn như vậy, đã từng chút mài mòn đi một tinh linh trên sân khấu.

 



 

Tiêu Hòa đi tới, đưa cho Triều Nhan một chiếc khăn tay: "Muốn tiếp tục nhảy múa không?"

 



 

Cơ thể Triều Nhan run lên, ngẩng đầu, cái miệng bị nhét đầy thức ăn, nước mắt lẫn với dầu mỡ làm nhòe đi cả khuôn mặt, mím môi, cố nhịn tiếng khóc nói: "Muốn!"

 



 

Tiêu Hòa nhìn cô ấy, nói: "Tôi sẽ đưa cô trở lại sân khấu."

 



 

"Thật sự có thể sao?"

 



 

"Tôi nói có thể là có thể."

 



 

"Nhưng, Phan Hồng nói em đã không còn cơ hội nữa, chị ta nói em..."

 



 

Triều Nhan do dự, trước đây sự hạ thấp của Phan Hồng đã ăn sâu vào tiềm thức, khiến bản thân cô ấy cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.

 



 

Tiêu Hòa nhướng mày: "Cô chỉ tin cô ta, không tin tôi sao?"

 



 

"Không phải..." Triều Nhan vội vàng lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: "Em tin chị, chị Tiêu Hòa."

 



 

Tiêu Hòa hài lòng gật đầu: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ giúp cô lập một kế hoạch tập luyện, cho đến khi cô đứng trên sân khấu trở lại."

 



 

Câu nói này làm trong mắt Triều Nhan lóe lên tia hy vọng.

 



 

Cô ấy vừa định đứng dậy, cúi đầu nhìn thấy đồ ăn còn lại trên bàn, không nỡ lãng phí.

 

"Vậy những thứ này, em còn có thể ăn không?"

 



 

Tiêu Hòa liếc nhìn đùi gà, pizza và bánh kem trên bàn, gật đầu nói: "Ăn đi."

 



 

Nghe vậy, Triều Nhan mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống.

 



 

Vừa định động thủ, Tiêu Hòa nhẹ nhàng nói:

 

"Dù sao thì đây cũng là bữa cuối cùng của cô."

 



 

Triều Nhan: "...."

 



 

Ngay lập tức mất hết cảm giác thèm ăn.

 



 

Ôn Khả Khả từ nơi khác trở về.

 



 

Vừa vào công ty đã nghe được một số lời đồn đại.

 



 

"Dạo này Tiêu Hòa hình như chuẩn bị ký hợp đồng với người mới, là một cô gái, hai người thường xuyên ra vào cùng nhau."

 



 

"Trước đây dưới trướng Tiêu Hòa chỉ có một mình cô là nghệ sĩ nữ, tất cả các nguồn tài nguyên đều dành cho cô, bây giờ lại có thêm một người tranh giành với cô, sau này cô sẽ thất sủng rồi."

 



 

"Cho dù là nghệ sĩ cùng một người đại diện cũng sẽ đấu đá ngầm, thậm chí còn lật mặt với nhau."

 



 

"Cô phải cẩn thận đấy."

 



 

......

 



 

Ôn Khả Khả nghe thấy những lời này, xách hành lý nhanh chóng chạy đến văn phòng của Tiêu Hòa, đẩy cửa xông vào.

 



 

"Đội trưởng! Em nghe nói..."

 



 

Lời vừa nói được một nửa, đột nhiên phát hiện Tiêu Hòa không có ở đó, trong văn phòng chỉ có một cô gái mập mạp đang cúi đầu sắp xếp tài liệu trên bàn.

 



 

Làn da trắng nõn, đôi mắt phượng rất đẹp, mặc dù trên mặt có hơi nhiều thịt nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ của một mỹ nhân.

 

Cô ấy lập tức nhớ đến những lời đồn đại khi mới đến, mắt bỗng sáng lên.

 



 

"Cô là Triều Nhan sao? Dạo này thường xuyên ở cùng đội trưởng?"

 



 

Triều Nhan đứng đó gượng gạo gật đầu, giọng nói rất nhỏ: "Xin chào, tôi là Triều Nhan."



 



 

Cô ấy biết Ôn Khả Khả, cũng biết những lời đồn đại gần đây trong công ty.

 



 

Lúc mới nghe thấy, Triều Nhan đã rất lo lắng.

 



 

Những người khác đều nói Ôn Khả Khả tính tình nóng nảy, trong chương trình thường xuyên chửi khách mời đến mức đầu rơi m.á.u chảy, một cú đ.ấ.m có thể đánh bay một người đàn ông khỏe mạnh.

Cô ấy không muốn cướp đi tài nguyên của Ôn Khả Khả, cũng rất lo lắng đối phương sẽ hiểu lầm mình.

 



 

Triều Nhan càng nghĩ càng sốt ruột, vừa định xin lỗi, Ôn Khả Khả đột nhiên xông tới, trực tiếp nâng mặt cô ấy lên, mở to mắt quan sát kỹ một lúc, sau đó nói: "Cô đẹp quá!"

 



 

Triều Nhan ngẩn ra: "Tôi... tôi sao?"

 



 

Ôn Khả Khả gật đầu lia lịa.

 



 

Cô ấy đã gặp rất nhiều minh tinh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngũ quan của Triều Nhan rất xuất chúng, cho dù có tăng cân cũng không thể che giấu được vẻ đẹp.

 



 

"Mấy người kia nói cô đang giảm cân, gầy đi nhất định sẽ là một đại mỹ nhân! Không đúng, bây giờ đã rất đẹp rồi! Da cũng đẹp, trắng hơn tôi nhiều."

 



 

Vừa nói vừa tiến lại gần hơn, vẻ mặt kinh ngạc.

 



 

Kể từ khi tăng cân, đã lâu lắm rồi không có ai nói với Triều Nhan như vậy, mặt cô ấy ửng hồng như hai đám mây chiều, gò má như hai quả đào.

 



 

Triều Nhan xấu hổ cụp mắt xuống.

 



 

Ôn Khả Khả nhìn đến mức chảy cả nước miếng.

 



 

Trước đây sao cô ấy không biết công ty còn có một đại mỹ nhân như vậy?

 



 

Hơn nữa còn nhu mì dịu dàng, yếu đuối đáng thương, không phải là nhân thiết giả tạo như những minh tinh khác, mà là thực sự làm người ta muốn bảo vệ từ tận đáy lòng.

 



 

"Chờ cô ký hợp đồng với đội trưởng, đội nữ cuối cùng cũng không chỉ có một mình tôi nữa rồi!" Ôn Khả Khả vui mừng nói.

 



 

Triều Nhan sợ hãi vội vàng xua tay: "Tôi và chị Tiêu Hòa vẫn chưa bàn bạc chuyện này..."

 



 

"Tại sao? Chẳng lẽ cô đã có người đại diện khác rồi à?"

 



 

Triều Nhan lắc đầu, buồn bã nói: "Người đại diện trước chê tôi béo, đã giải ước với tôi rồi."

 



 

Ôn Khả Khả lập tức cao giọng, giận dữ mắng: "Cái gì?! Ai mà không có mắt nhìn thế?"

 



 

"Chị Phan Hồng."

 



 

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Ôn Khả Khả trợn mắt.

 



 

"Lời của đồ ngốc đó cô đừng tin một chữ nào. Đến với đội trưởng đi, chị ấy đối xử với nghệ sĩ rất tốt, cô đến, tôi sẽ có sư muội rồi!"

 



 

Cô ấy nói một cách hào hứng, mày phi sắc vũ, chiếc nơ bướm trên đầu lắc lư.

 



 

Triều Nhan kinh ngạc nhìn cô gái đáng yêu trước mắt: "Cô không lo sau khi tôi đến sẽ cướp mất tài nguyên của cô sao? Mọi người đều nói như vậy..."

 



 

Ôn Khả Khả không để ý, ôm Triều Nhan dụi tới dụi lui: "Nếu tài nguyên của tôi bị cô cướp mất thì đó là do năng lực của tôi không đủ, hơn nữa, sư muội xinh đẹp như vậy, tôi còn chủ động nhường cho cô nữa là."

 



 

Triều Nhan trước đây chưa từng tiếp xúc với Ôn Khả Khả, không biết cô ấy có khả năng nũng nịu như vậy, mặt đỏ bừng, mọi lo lắng đều tan biến.

 



 

"Cô đừng nói như vậy..."

 



 

Lúc Tiêu Hòa đẩy cửa bước vào, Ôn Khả Khả đã dùng cái miệng khéo léo của mình khen Triều Nhan lên tận mây xanh, Triều Nhan chưa từng trải qua việc này, mặt lúc nào cũng đỏ bừng như sắp chín tới nơi.

 



 

"Chị về rồi ạ?"

 



 

Ôn Khả Khả vội vàng đứng dậy, vui mừng hỏi: "Đội trưởng, hai người định khi nào ký hợp đồng?"

 



 

"Chúng tôi vẫn chưa bàn đến vấn đề này."

 

Tiêu Hòa quay sang nhìn Triều Nhan: "Triều Nhan, tối nay không đi tập luyện, cô thay váy múa, đợi tôi đến đón cô."

 



 

Nói xong liền trực tiếp quay người rời đi.

 



 

Ôn Khả Khả và Triều Nhan đầy vẻ nghi hoặc: "Đội trưởng muốn dẫn cô đi làm gì?"

 



 

"Không biết."

 



 

Triều Nhan lắc đầu, nhưng trong lòng lại có một dự cảm không lành.

 



 

Tám giờ tối, trung tâm thành phố nhộn nhịp, màn đêm buông xuống, mọi người kết thúc một ngày làm việc vất vả, đều tụ tập ở đây vui chơi thư giãn.