Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 351



Vũ kịch?!

 



 

Anh Kiếm không dám tin.

 



 

Giang Diệp không phải vẫn luôn đơn phương sao?

 



 

Sao nhanh như vậy đã hẹn hò?

 



 

Hơn nữa...

 



 

"Cậu đồng ý rồi sao?" Anh ta lo lắng hỏi.

 



 

"Đồng ý rồi."

 



 

Anh Kiếm nhíu mày: "Cậu có nghĩ đến là trong nhà hát sẽ có bao nhiêu người không, lúc đó cậu vừa xuất hiện, lỡ như gặp phải fan hâm mộ nhận ra cậu thì phải làm sao?"

 



 

Giang Diệp mặc dù đã mất tích năm năm, công ty cũng đã xóa sạch tin tức về anh trên mạng, nhưng lúc trước anh đứng trên đỉnh cao của làng nhạc, nổi tiếng khắp cả nước, bây giờ chắc chắn vẫn còn người nhận ra anh.

 



 

Chính vì lý do này, mấy năm nay Giang Diệp chỉ đi lại giữa nhà và công ty, không dám chạy lung tung.

 



 

Bây giờ lại muốn đến nhà hát đông người xem vũ kịch!

 



 

Quá mạo hiểm.

 



 

Nghe anh Kiếm nói xong nỗi lo lắng của mình, Giang Diệp nhíu mày suy nghĩ, đúng là có hơi mạo hiểm, nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

 



 

"Chỉ cần che chắn một chút, chắc sẽ không bị phát hiện đâu."

 



 

Nào có dễ che chắn như vậy?

 



 

Trước đây phạm vi hoạt động của anh chỉ ở công ty, công ty ra lệnh cấm không được bàn tán nên mới có thể bình an vô sự, ra ngoài rồi, người khác làm sao có thể quản được nhiều như vậy?

 



 

Anh Kiếm vừa định nói thì nhìn thấy Giang Diệp đang khó xử ngắm nghía khuôn mặt của mình trong gương, có vẻ không hài lòng với nó, trong lòng anh ta khựng lại.

 



 

"Thôi, cậu muốn đi thì đi, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút."

 



 

Đã năm năm rồi.

 



 

Năm năm mất tích trốn chui trốn nhủi, cũng đủ rồi chứ?

 



 

Giang Diệp rõ ràng không làm gì sai nhưng lại phải chịu hình phạt như vậy, làm sao chịu được?

 



 

Nghe anh Kiếm đồng ý, Giang Diệp mới yên tâm, lập tức bắt đầu chuẩn bị quần áo mặc đi hẹn hò tối thứ bảy.

 



 

Anh Kiếm thấy thế cũng vui vẻ.

 



 

Nhìn một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

 

Khoan đã, vở vũ kịch mà Giang Diệp và Tiêu Hòa đi xem, không phải là vở Triều Nhan diễn chứ?

 



 

Buổi sáng, anh ta nghe Tiêu Hòa bàn bạc với nghệ sĩ, tối thứ bảy sẽ cùng nhau đi xem Triều Nhan diễn.

 



 

Nếu đúng như vậy thì người đến xem không chỉ có hai người bọn họ.

 



 

Hình như đây không phải là hẹn hò thì phải?

 

Anh Kiếm đột nhiên nhận ra điều này, quay đầu nhìn Giang Diệp, đang chuẩn bị giải thích rõ ràng nhưng lại thấy đối phương mặt đầy mong đợi, hớn hở chuẩn bị quần áo, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.

 



 

Thôi.

 



 

Hẹn hò năm người, cũng là hẹn hò.

 



 

Có còn hơn không.

 



 

Tối thứ bảy.

 



 

Tiêu Hòa đúng giờ xuất phát, chưa đến nơi đã nhận được một tin nhắn của Giang Diệp.

 

[Tôi đợi cô ở cửa nhà hát, hôm nay tôi mặc đồ khá kín đáo, đứng ở chỗ góc cua hơi khó tìm, cô đến thì gọi điện cho tôi, tôi ra tìm cô.]

 



 

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Hòa có chút không hiểu.

 



 

Nhưng Giang Diệp bình thường không thích ra ngoài, có thể là không thích nơi đông người.

 



 

Cô lập tức trả lời: [Được, tôi đến ngay.]

 



 

Gửi xong tin nhắn này, Tiêu Hòa nhanh chóng đạp ga, chỉ mất mười phút ngắn ngủi đã đến trước cửa nhà hát.

 



 

Lúc này bên ngoài đã có không ít người đứng chờ vào xem.

 



 

Cô nhìn quanh bốn phía, quả thực không thấy bóng dáng Giang Diệp.

 



 

Đang định gọi điện, đột nhiên nghe thấy có mấy người nhỏ giọng bàn tán.

 



 

"Bên kia có một người kỳ lạ, đừng qua đó."

 



 

"Thật kỳ lạ, không phải là kẻ xấu chứ? Che kín mít, nhìn là thấy có vấn đề."



 



 

Tiêu Hòa nghe thấy cuộc đối thoại này, tò mò nhìn về phía góc bên phải cửa nhà hát, bên đó có một nhóm người đang tụ tập, chỉ trỏ bàn tán về một người.

Người đó đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang, mặc dù bây giờ đã nửa đêm nhưng vẫn đeo một chiếc kính râm rất to, che kín cả khuôn mặt.

 



 

Cổ áo khoác được kéo lên, như thể sợ người khác nhìn thấy một chút da thịt của mình.

 



 

Vé vào cửa nhà hát Linh Lộc rất khó mua, những người đến xem đều ăn mặc lộng lẫy, còn có không ít phụ nữ mặc váy dạ hội đến, một người như vậy xuất hiện trong đám đông rất lạc lõng.

 



 

Cũng chẳng trách lại khiến nhiều người nghi ngờ.

 



 

Người đó cúi đầu, quay lưng về phía đám đông, đứng úp mặt vào tường.

 



 

Tiêu Hòa nhìn thế nào cũng thấy bóng lưng này có chút quen mắt.

 



 

Giang... Giang Diệp?

 



 

Lúc này anh ta quấn chặt áo khoác, bị đám đông ép vào góc tường, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương, còn có chút bất lực.

 



 

Tiêu Hòa lấy điện thoại ra, nghi hoặc bấm số điện thoại của Giang Diệp.

 



 

Chưa đầy hai giây, điện thoại trong túi người kia lập tức reo lên, anh ta vội vàng lấy ra chuẩn bị nghe máy.

 



 

Tiêu Hòa thấy vậy, nhanh chóng đi qua đám đông: "Sao anh lại mặc như thế này?"

 



 

Đã nói là kín đáo rồi mà?

 



 

Mặc như thế này đến, rõ ràng là xuất hiện một cách rầm rộ.

 



 

Mấy người ở đây suýt chút nữa đã coi anh là nghi phạm.

 



 

Giang Diệp vừa nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm như được đại xá, nhỏ giọng nói: "Chúng ta vào trước đi."

 



 

Nói xong, căng thẳng nhìn đám đông một lượt.

 



 

Hôm nay anh thực sự muốn ra ngoài một cách kín đáo.

 



 

Không muốn giống như anh Kiếm nói, vì mình mà bị người khác nhận ra, dẫn đến hiện trường hỗn loạn, vì vậy mới toàn thân vũ trang, che chắn kín mít.

 



 

Nhưng không ngờ, hiệu quả lại phản tác dụng.

 



 

Thực sự không có ai nhận ra anh, nhưng có người nhìn thấy anh sau đó lại muốn báo cảnh sát.

 



 

Trước khi Tiêu Hòa xuất hiện, đã có hai người định gọi bảo vệ đến.

 



 

Giang Diệp đành phải rúc vào góc tường, trốn chui trốn nhủi, cuối cùng mới đợi được Tiêu Hòa xuất hiện.

 



 

Anh vội vã đi đến lối vào, nhưng bị Tiêu Hòa gọi lại: "Đợi đã, còn có người chưa đến."

 



 

Giang Diệp ngây người: "Còn ai nữa?"

 



 

Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đội mũ lưỡi trai bước nhanh tới, hơi nhấc vành mũ, chào Tiêu Hòa một tiếng.

 



 

"Đội trưởng, em đến muộn."

 



 

Là Từ Nhất Chu.

 



 

Tiêu Hòa: "Chúng tôi cũng mới đến."

 



 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu quay đầu nhìn sang bên cạnh Tiêu Hòa.

 



 

Giang Diệp đã tháo kính râm, đang nhìn cậu ta, hai người nhìn nhau, ánh mắt vô cùng phức tạp.

 



 

Từ Nhất Chu nhận ra Giang Diệp từ cái nhìn đầu tiên, liếc thấy bên trong chiếc áo khoác đen của Giang Diệp là một bộ vest, ăn mặc rất chỉnh tề, đột nhiên có chút hoảng hốt.

 



 

Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Giang Diệp và Tiêu Hòa.

 



 

Tệ rồi.

 



 

Cậu ta không phải là bóng đèn chứ?

 



 

Từ Nhận Chu nhận ra tình huống xấu hổ, vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cho những người khác:

 

[Mau quay đầu về đi! Đừng đến nữa! Đừng đến!!]

 



 

Tin nhắn này vừa mới gửi đi, đã thấy Hoắc An và Ôn Khả Khả đi tới từ đằng xa.

 



 

Hai người vừa đi vừa xem điện thoại, đi đến trước mặt bọn họ, hỏi: "Từ Nhất Chu, tin nhắn cậu vừa gửi cho chúng tôi có ý gì? Tại sao..."

 



 

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhìn thấy người đứng bên cạnh Tiêu Hòa, giọng nói lập tức dừng lại.

 



 

Hiểu rồi.

 



 

Biết ý tin nhắn kia của Từ Nhất Chu rồi.

 



 

Sau đó nhìn kỹ Giang Diệp, ở cổ áo khoác rộng thậm chí còn phát hiện ra một góc của bông hồng, hai người càng thêm xấu hổ.