Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 352



Nói như vậy, bây giờ rời đi vẫn còn kịp chứ?

 



 

"Đội trưởng, hay là hai người vào trước đi? Bọn em hôm khác sẽ đến sau?"

 



 

Nhìn ánh mắt của Giang Diệp sắp tủi thân c.h.ế.t đến nơi rồi, bọn họ thực sự có chút không đành lòng.

 



 

"Tại sao?" Tiêu Hòa nói: "Tôi đã nói với Triều Nhan rồi, hôm nay mọi người đều sẽ đến, nhanh vào đi, sắp bắt đầu rồi."

 



 

Nói xong, dẫn đầu đi vào trong.

 



 

Giang Diệp che chắn kín mít đi theo sau.

 



 

Từ Nhất Chu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Anh yên tâm, lát nữa coi như chúng tôi không tồn tại, chúng tôi chỉ là một luồng không khí, sẽ cố gắng không làm phiền hai người."

 



 

Hoắc An và Ôn Khả Khả cũng liên tục gật đầu.

 



 

"Đúng vậy, chút nhãn lực này chúng tôi vẫn có, coi như chúng tôi không tồn tại đi."

 



 

Nghe vậy, Giang Diệp cảm thấy được an ủi đôi chút, lấy lại tinh thần đi vào.

 



 

Đợi tất cả khán giả vào chỗ, đèn tắt, anh mới cởi áo khoác và mũ, để lộ bộ vest mặc bên trong.

 



 

Chất vải phẳng phiu ôm sát vào người, nhìn là biết đồ may thủ công cao cấp, trong túi áo n.g.ự.c còn cài một bông hồng làm bằng lụa đỏ, kết hợp với khuy tay áo bằng hồng ngọc.

 



 

Ăn mặc lộng lẫy làm cho Tiêu Hòa không khỏi kinh ngạc nhìn qua.

 



 

"Sao anh lại mặc như thế này?"

 



 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu và những người khác đều cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.

 



 

Xấu hổ quá.

 



 

Giang Diệp: Tôi còn xấu hổ hơn.

 



 

Vở diễn vừa bắt đầu, ba người âm thầm giảm bớt sự tồn tại của mình, giả vờ mình không có mặt.

 



 

Nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn.

 

Vở diễn vừa mới bắt đầu được một lúc, bây giờ điều hòa bật hơi thấp.

 



 

Giang Diệp thấy thời cơ, vừa định cởi áo khoác đắp cho Tiêu Hòa thì Ôn Khả Khả bên cạnh đột nhiên hắt hơi một cái.

 



 

Cô ấy vì ủng hộ Triều Nhan, cố ý mặc một chiếc váy dạ hội, đáng yêu như một nàng công chúa.

 



 

Tiêu Hòa không nói hai lời, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ấy.

 



 

Giọng điệu quan tâm.

 



 

"Cẩn thận, đừng cảm lạnh."

 



 

Chiếc áo còn mang hơi ấm trên người, Ôn Khả Khả cảm thấy ấm áp trong lòng.

 



 

"Vậy còn đội trưởng thì sao?"

 



 

Tiêu Hòa khẽ phẩy tay.

 



 

"Tôi thấy hơi nóng."

 



 

Nghe vậy, Giang Diệp đang chuẩn bị cởi áo khoác lặng lẽ thu tay lại.

 



 

Ôn Khả Khả được bọc trong áo khoác của Tiêu Hòa, toàn thân ấm áp.

 



 

Đang cảm thấy thoải mái, Từ Nhất Chu vẫn luôn quan sát động tĩnh bên này lén đến gần, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Sao cô lại làm vậy? Đã nói là không được làm phiền họ rồi mà. Cô làm vậy, chẳng phải là biến thành bóng đèn rồi sao?"

 



 

Ôn Khả Khả khoác áo, lúc này mới nhớ đến người bên cạnh Tiêu Hòa.

 



 

"Đúng rồi, vậy bây giờ tôi trả lại còn kịp không?"

 



 

Từ Nhất Chu thở dài, lắc đầu nói: "Lát nữa các người làm theo tôi, cố gắng đừng làm phiền họ, coi mình như không khí là được."

 



 

Hoắc An và Ôn Khả Khả đều gật đầu.

 



 

Trên sân khấu, vở diễn vẫn đang tiếp tục.

 

Đây là một vở vũ kịch cổ điển, giai điệu du dương như những vì sao bồng bềnh trôi ngoài trời.

 



 

Từ Nhất Chu vừa nói xong câu đó không lâu, đã bị âm nhạc thôi thúc đến nỗi buồn ngủ.

 



 

Gần đây cậu ta vẫn luôn bận rộn với công việc hậu kỳ của bộ phim, tối hôm qua chỉ ngủ được ba tiếng.

 



 

Cả rạp hát yên tĩnh, chỉ có giai điệu du dương quanh quẩn.

 



 

Không lâu sau, Chung Tử Xuyên đã ngủ say.

 



 

Bốp một cái.

 



 

Đầu dựa vào vai Tiêu Hòa.



 



 

Tiêu Hòa vốn đang nghiêm túc xem vở diễn, đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Chung Tử Xuyên đã ngủ rồi, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

 



 

Cô nhớ lại mấy ngày nay, Chung Tử Xuyên vẫn luôn bận rộn với công việc nên không gọi cậu ta dậy. Ngược lại còn hơi điều chỉnh cơ thể, để cậu ta dựa thoải mái hơn.

 



 

Hoắc An và Ôn Khả Khả nhìn thấy cảnh này, trừng to mắt như hai con ốc lồi.

 



 

Đã nói là không được làm phiền mà?

 



 

Từ Nhất Chu vừa rồi còn nói phải làm theo cậu ta, vậy làm theo thế nào đây?

 



 

Ba người cùng dựa vào vai Tiêu Hòa sao?

 

Đang nghĩ thì nhìn thấy Giang Diệp cũng đang nhìn về phía này.

 



 

Khác biệt là, Giang Diệp đầu tiên là nhìn tư thế ngủ của Từ Nhất Chu, sau đó ánh mắt từ từ chuyển đến vai bên kia của Tiêu Hòa.

 



 

Trong lòng hơi nhíu lại, giống như đang suy nghĩ bản thân có nên dựa vào đó không.

 



 

Do dự một lúc, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, thất vọng thu hồi tầm mắt.

 



 

Hoắc An thấy vậy, muốn gọi Từ Nhất Chu dậy nhưng bị Tiêu Hòa ngăn lại.

 



 

"Để cậu ấy nghỉ một lát, đừng gọi cậu ấy."

 



 

Từ Nhất Chu dựa vào vai Tiêu Hòa, một giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến khi vở diễn kết thúc.

 



 

Mở mắt ra đã tan kịch.

 



 

"Kết thúc rồi sao?"

 



 

Cậu ta mơ màng.

 



 

Ôn Khả Khả và Hoắc An xích lại gần, lắc đầu nhìn cậu ta.

 



 

"Cậu vừa rồi ngủ gật, dựa vào vai đội trưởng suốt cả vở diễn."

 



 

"Lúc đó tôi cảm thấy cậu sáng như bóng đèn hai nghìn oát vậy, mặc dù ngủ rồi nhưng ánh sáng vẫn còn, chiếu sáng cả rạp hát như ban ngày, chiếu sáng luon toàn thế giới."

 



 

"Đặc biệt là đến nửa sau, cậu suýt nữa đã chui vào lòng đội trưởng."

 



 

"May mà hôm nay bóng đèn không phải là tôi."

 



 

So với Từ Nhất Chu, bóng đèn của bọn họ chỉ là muỗi.

 



 

Nghe vậy, sắc mặt Từ Nhất Chu trắng bệch.

 

Cậu ta kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt oán trách của Giang Diệp, nội tâm sụp đổ.

 



 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu ta đã sắp xấu hổ muốn c.h.ế.t rồi.

 



 

Hóa ra cậu ta mới là bóng đèn lớn nhất?

 



 

Sau khi vở diễn kết thúc, Tiêu Hòa đến hậu trường xem Triều Nhan rồi mới quay lại.

 



 

Vừa đi tới, nhìn thấy Từ Nhất Chu không biết đã phạm lỗi gì, đang ôm Giang Diệp khóc lóc thảm thiết.

 



 

"Hay là để tôi c.h.ế.t tạ tội đi! Tôi có lỗi với anh!"

 



 

Giang Diệp cười nói: "Không sao."

 



 

Chung Tử Xuyên giơ ba ngón tay, thề thốt nói: "Tôi có thể thề, tôi vẫn luôn coi Tiêu Hòa như mẹ mình, chị ấy chính là mẹ tôi!"

 



 

Tiêu Hòa đang chuẩn bị đi qua hòa giải: "..."

 



 

Yêu thương quá rồi.

 



 

Nhưng không cần thiết.

 



 

Tôi có đức hạnh gì mà có thể có đứa con trai tốt như cậu?

 



 

Đang nghĩ, điện thoại của cô thình lình reo một tiếng, anh Kiếm gửi một tin nhắn.

 

Anh Kiếm: [Em mấy ngày tới có sắp xếp gì không?]

 



 

Tiêu Hòa: [Hiện tại vẫn chưa có, có chuyện gì không?]

 



 

Anh Kiếm: [Công ty có một người đại diện bị tai nạn xe, đang điều trị trong bệnh viện, đại khái phải nằm viện một tháng, nhưng dưới trướng anh ta có một minh tinh hai ngày nữa phải tham gia một chương trình truyền hình thực tế về chủ đề cha mẹ và con cái là Món Quà Của Thượng Đế, vất vả lắm mới lên được chương trình, anh ta sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề, nhờ ạm tìm một người đại diện giúp đỡ, em có muốn đi không?]

 



 

Tiêu Hòa: [Nghệ sĩ nào?]

 



 

Anh Kiếm: [Thi Ánh Đan.]

 



 

Người này Tiêu Hòa có chút ấn tượng.

 



 

Cách đây vài năm là một ngôi sao nữ có chút tiếng tăm, sau đó đã hết thời nhưng vẫn thường có thể nhìn thấy cô ta ở công ty.

 

Chạy vạy tham gia rất nhiều hoạt động nhưng vẫn không khá lên được.