Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 370



Cô ta đã nhận một hơi hơn mười khoản tiền đặt cọc của các hoạt động, nếu Hạ Tri Nam không đi, đến lúc đó sẽ phải đền gấp mười lần.

 



 

Chỉ có thể dỗ dành cậu bé trước, lừa được người đến đó rồi tính sau.

 



 

"Đúng là phiền phức, đợi chạy xong mấy hoạt động này thì trả lại nó, tránh cho nó bị gì ở chỗ mình."

 



 

Thời gian còn lại không nhiều, kiếm được thêm một chút thì là một chút.

 



 

Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng đi tới phòng bếp, lấy một hộp kem trong tủ lạnh ra, đi lên tầng đến trước cửa phòng Hạ Tri Nam, nở nụ cười gõ cửa.

 



 

"Nam Nam, mẹ đến xin lỗi con, là mẹ không tốt, con mở cửa ra đi."

 



 

Gọi một tiếng, bên trong không có một chút động tĩnh nào.

 



 

Cô ta vặn tay nắm cửa, kinh ngạc phát hiện cửa không khóa.

 



 

Đi vào xem, không có ai, Hạ Tri Nam không có trong phòng.

 



 

"Người đâu rồi?"

 



 

Cô ta nhanh chóng tìm khắp các phòng khác trong nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Tri Nam.

 



 

Đã mười hai giờ rồi.

 



 

Một đứa trẻ chín tuổi có thể đi đâu được?

 



 

Chẳng lẽ bỏ trốn rồi sao?

 



 

Sắc mặt Thi Ánh Đan tái xanh, cô ta hoảng hốt, vội vàng đi ra ngoài.

 



 

"Tiền đã nhận rồi, chương trình cũng đã bàn xong, thằng bé còn muốn chạy đi đâu nữa?"

 



 

Lúc này đã là đêm khuya, trên phố không một bóng người.

 



 

Thi Ánh Đan bồn chồn đi đi lại lại, đang nghĩ xem có nên liên lạc với cô nhi viện không thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tia sáng ở sân sau.

 



 

Nơi đó là kho chứa đồ, bình thường cô ta ít khi đến, nhưng bây giờ lại có ánh sáng.

 



 

Cô ta vội vàng đi tới, nhưng phát hiện ra tia sáng đó không phải đèn đường, mà là phát ra từ khe cửa tầng hầm.

 



 

Ánh sáng màu vàng rất yếu ớt, nếu là ban ngày thì căn bản không phát hiện ra được.

 

Vì bây giờ là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, cho nên dù là ánh sáng nhỏ đến mấy vẫn có thể nhìn thấy ngay.

 



 

Hạ Tri Nam ở bên trong sao?

 



 

Cô ta vừa nghĩ vừa nhìn qua khe cửa vào bên trong.

 



 

Hạ Tri Nam chưa bao giờ thấy ban ngày dài như hôm nay, đợi đến khi trời tối, cậu bé không chờ nổi đã chạy đến tầng hầm.

 



 

Anh trai ở tầng hầm là người thân duy nhất của cậu bé.

 



 

"Mẹ nói bà ấy sẽ không đưa anh đi bệnh viện, anh ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

 



 

Cậu bé vẻ mặt lo lắng, những giọt nước mắt ban ngày chưa rơi, lúc này đối mặt với anh trai, từng giọt từng giọt rơi xuống, tâm trạng cuống quít rối bời.

 



 

Có vẻ như chỉ có lúc này, cậu bé mới thực sự trông giống một đứa trẻ chín tuổi.

 



 

Anh trai Hạ Tri Bắc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé.

 



 

"Vậy thì anh không chữa bệnh nữa, nếu không chữa bệnh, mẹ sẽ đối xử tốt với em, sau này em đừng nói đến chuyện chữa bệnh nữa, bà ấy sẽ đưa em về cô nhi viện mất."

 



 

Cảm giác bị bỏ rơi rất khó chịu, cậu bé đã từng trải qua rồi, không muốn để em trai cũng phải nếm trải nỗi đắng cay đó.

 



 

Nhưng Hạ Tri Nam lại nhanh chóng lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai, tức giận nói: "Không tốt! Bà ấy không tốt chút nào! Bọn họ đều là người xấu!"

 



 

Anh trai suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh thấy, chị gái mới đến rất tốt."

 



 

Chị ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng.

 



 

Đã hứa với cậu bé sẽ không nói ra bí mật, chị ấy cũng thực sự không nói ra.

 



 

Hạ Tri Nam cẩn thận suy nghĩ: "Là người tên Tiêu Hòa sao?"

 



 

Cậu bé vội vàng nắm lấy cánh tay anh trai, lo lắng nói: "Chị ấy không phải người tốt, tất cả người lớn đều như vậy, anh ơi, anh đừng để chị ấy lừa!"

"Thật sao?"

 





 

Anh trai có chút do dự, dù sao sáng nay gặp Tiêu Hòa, đối phương trông không giống người xấu.

 



 

Hạ Tri Nam nhíu chặt mày, trên khuôn mặt ngây thơ lộ rõ vẻ khổ não vô tận.

 



 

"Em nhất định sẽ cho anh đi chữa bệnh, em sẽ nghĩ cách."

 



 

Thấy cậu bé khó xử như vậy, Hạ Tri Bắc thầm hạ quyết tâm muốn khuyên cậu bé từ bỏ.

 



 

"Tiểu Nam, em..."

 



 

Vừa nói đến đây, cửa tầng hầm đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.

 



 

Nơi này bình thường ngoài bọn họ ra, căn bản sẽ không có ai đến.

 



 

Hai người sợ run rẩy, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

 



 

Thi Ánh Đan cúi người đi vào, hộp kem trong tay cô ta đã tan chảy từ lâu, theo động tác đẩy cửa, từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay.

 



 

Ánh sáng trắng của điện thoại chiếu vào mặt cô ta từ dưới lên, khóe môi nhếch lên bị ánh đèn kéo thành một cái bóng dài, làm người ta nhìn thấy phải rùng mình.

 



 

"Thì ra đây là bí mật của con sao? Tiểu Nam."

 



 

Cô ta vẫn luôn thấy lạ, đứa con nuôi đột nhiên bị bệnh rồi lại đột nhiên khỏi bệnh, thể chất lúc tốt lúc xấu khiến người ta không thể đoán định.

 



 

Thì ra cô ta nuôi không phải một người.

 



 

Mà là hai người.

 



 

Thi Ánh Đan đánh giá hai đứa trẻ đang sợ hãi trước mắt, nụ cười lại nở rộng thêm vài phần.

 



 

"Tiểu Nam, nếu con sớm nói là muốn chữa bệnh cho anh trai, mẹ chắc chắn sẽ đồng ý."

 



 

"Thật sao?"

 



 

Ánh mắt Hạ Tri Nam sáng lên một tia hy vọng.

 



 

"Tất nhiên rồi, mẹ không phải là người nhẫn tâm như vậy." Thi Ánh Đan nhìn Hạ Tri Bắc làn da xanh xao, lại nói: "Nhưng chữa bệnh cần rất nhiều tiền, con không tham gia chương trình, chúng ta sẽ không đủ tiền."

 



 

Nghe vậy, cậu bé nhanh chóng hiểu ra, vội vã tiến lên hai bước đi đến dưới ánh trăng, kích động gật đầu.

 



 

"Con sẽ đi!"

 



 

Thi Ánh Đan hài lòng cười một tiếng, xoa đầu cậu bé, đưa hộp kem đã tan hết vào trong tay Hạ Tri Nam.

 



 

"Ngoan lắm, ăn đi."

 



 

Hạ Tri Nam kích động nhận lấy, trong mắt tràn đầy vui mừng.

 



 

Anh trai đứng ở góc phòng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng lại cảm thấy từng trận sợ hãi.

 



 

Hạ Tri Nam lại tham gia chương trình.

 



 

Ngày hôm sau vì không phải ghi hình Món Quà Của Thượng Đế, Tiêu Hòa không đi tìm Thi Ánh Đan, mà ở nhà đọc mười mấy bài luận về trẻ em chín tuổi, sau đó mới chuẩn bị đi tìm người.

 



 

Còn chưa kịp lên đường đã được thông báo, Thi Ánh Đan hiện đang dẫn Hạ Tri Nam đi ghi hình ở nơi khác.

 



 

"Cô hiện là người đại diện của cô ta, cô ta đi ghi hình mà không nói với cô sao?"

 



 

Tiêu Hòa mở điện thoại, Thi Ánh Đan căn bản không nhắn tin cho cô.

 



 

"Lần trước cô ta gửi cho tôi một số danh sách chương trình, nhưng phần lớn đều bị tôi từ chối, cô ta có thể đi ghi hình chương trình nào?"

 



 

Trong những danh sách đó, một ngày phải tham gia ba chương trình, quay liên tục như vậy, đứa trẻ làm sao chịu được.

 



 

"Không rõ, đây là danh sách mà bạn tôi trong ê-kíp chương trình vừa gửi."

 



 

Tiêu Hòa nhận lấy xem, mới phát hiện ra vấn đề.

 



 

Cô hiện là người đại diện của Thi Ánh Đan, nếu có chương trình gừi lời mời, chắc chắn phải liên lạc với cô trước.

 



 

Nhưng những chương trình này đối tượng được mời là Hạ Tri Nam, không nằm trong phạm vi quản lý của Tiêu Hòa.

 



 

Thi Ánh Đan hiện là mẹ nuôi của cậu bé, có thể trực tiếp vượt qua Tiêu Hòa để kết nối với ê-kíp chương trình.

 



 

Tiêu Hòa nhìn những lịch trình hoạt động dày đặc đó, nhưng lại lo lắng một chuyện khác.