Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 371



Người đi tham gia chương trình là anh trai hay em trai?

 



 

Nếu là anh trai, tình trạng sức khỏe của cậu bé tuyệt đối không chịu nổi cường độ làm việc cao như vậy.

 



 

Nếu là em trai, vậy thì bọn họ còn đổi chỗ thế nào?

 



 

Tiêu Hòa vừa nghĩ, vừa cân nhắc cách dùng từ: "Bọn họ... chỉ có hai người đi sao?"

 



 

Đồng nghiệp bị cô hỏi thì khó hiểu.

 



 

"Đúng vậy, Thi Ánh Đan và con trai cô ta, còn có thể có ai?"

 



 

Tiêu Hòa lập tức lấy điện thoại ra bấm số của Thi Ánh Đan, đổ chuông mấy tiếng, bên kia lại truyền đến một giọng nói máy móc vô cảm.

 



 

Hóa ra là bị chặn.

 



 

Cô nhíu mày, cảm thấy có chuyện không ổn.

 

"Địa điểm ghi hình của bọn họ ở đâu?"

 



 

"Thành phố Lâm Hải."

 



 

Đồng nghiệp nói xong thì vội bổ sung: "Bạn tôi nói chương trình vừa ghi hình xong cách đây một tiếng, Thi Ánh Đan đã dẫn con trai rời đi, đến chương trình tiếp theo rồi."

 



 

"Vậy chương trình tiếp theo ghi hình ở đâu?"

 



 

"Không biết, tôi không thấy ê-kíp chương trình khác công khai tin tức ghi hình."

 



 

Rất nhiều chương trình tạp kỹ sẽ không công bố thời gian địa điểm trước, có chương trình vì giữ bí mật, thậm chí còn phải bảo mật cả khách mời.

 



 

Trong tình huống này, chỉ cần Thi Ánh Đan không nói, muốn tìm bọn họ chẳng khác nào mò kim đáy bể.

 



 

Rất có thể vừa nhận được tin tức, đợi Tiêu Hòa đến nơi thì Thi Ánh Đan đã sớm rời đi.

 



 

Bây giờ đã hoàn toàn mất liên lạc.

 



 

Tiêu Hòa vội vàng đến sân sau nhà Thi Ánh Đan, mở tầng hầm, bên trong vẫn giữ nguyên như lúc cô đến hôm qua, chỉ là không thấy một bóng người.

 



 

Chẳng lẽ đứa trẻ kia cũng đi theo?

 



 

Tối hôm đó, chương trình đầu tiên mà Thi Ánh Đan dẫn con trai đi tham gia ở thành phố Lâm Hải đã phát sóng.

 



 

Cậu bé là khách mời đặc biệt, vừa bước ra, Tiêu Hòa đã nhận ra ngay.

 



 

Là Hạ Tri Nam.

 



 

Tiếp theo lại phát sóng thêm mấy chương trình.

 



 

Mỗi lần Tiêu Hòa đều ngồi trước tivi, nhìn cùng một người bước lên sân khấu.

 



 

Vẫn là Hạ Tri Nam.

 



 

Mỗi lần lên chương trình đều là cậu bé, chưa bao giờ thấy bóng dáng của anh trai.

 



 

Không đi theo sao?

 



 

Tiêu Hòa suy nghĩ, anh Kiếm ở bên cạnh lẩm bẩm: "Dạo này cứ thấy em xem cái này, công việc của Thi Ánh Đan không phải đã kết thúc rồi sao?"

 



 

Tiêu Hòa thay thế công việc của người đại diện, hoàn toàn là vì tình nghĩa.

 



 

Lúc đầu cũng đã nói rõ chỉ phụ trách công việc kết nối đơn giản nhất, sẽ không can thiệp quá nhiều.

 



 

Nhưng bây giờ xem ra, Tiêu Hòa dường như càng lún càng sâu.

 



 

"Em không quan tâm đến cô ta, mà là Hạ Tri Nam." Tiêu Hòa chỉ vào đứa trẻ trên màn hình nói.

 



 

Nghe vậy, anh Kiếm mới nhìn kỹ: "Đúng rồi, dạo này đứa trẻ này lên nhiều chương trình quá rồi. Hầu như ngày nào cũng thấy nó, đôi khi một tối còn có thể thấy hai chương trình, vừa là chương trình tạp kỹ, vừa là hoạt động ngoại tuyến."

 



 

Giải Trí Lam Tinh cũng có một số ngôi sao nhí, vì còn nhỏ nên thời gian làm việc đều được giới hạn nghiêm ngặt.

 



 

Lên chương trình phải tránh thời gian học và nghỉ ngơi, thời gian ghi hình một lần không được quá dài, sau khi tham gia hoạt động, ít nhất phải nghỉ ngơi từ ba đến bốn ngày.

 

Nào có ai như Hạ Tri Nam, ghi hình liên tục ngày đêm như vậy?

 



 

"Những chương trình này là ai nhận cho cậu bé?"

 



 

"Thi Ánh Đan."

 



 

"Hả?"

 



 



Anh Kiếm kinh ngạc mở to mắt. "Hai người họ không phải tình cảm rất tốt sao?"

 



 

Dạo này Hạ Tri Nam thường xuyên xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ, trong các tin tức Thi Ánh Đan nhận nuôi trẻ mồ côi, đều nói hai người tình cảm thân thiết như mẹ con, anh Kiếm đã xem không ít, còn tin đến bảy tám phần.

Sao vừa quay mặt đi, đã đem đứa trẻ ra làm cây hái ra tiền?

 



 

Cho dù là lừa kéo xe cũng không làm việc nặng như thế.

 



 

"Tình cảm mà tốt thì sẽ không biến thành như bây giờ rồi."

 



 

Nghe vậy, anh Kiếm thở dài, nhìn Hạ Tri Nam trên màn hình nói: "Nhưng đứa trẻ này đúng là ngoan thật, mỗi lần lên chương trình đều rất cố gắng, dạo này còn thu hút được không ít người hâm mộ."

 



 

Tiêu Hòa đã sớm phát hiện ra.

 



 

Rõ ràng là ngày hôm trước, đạo diễn Món Quà Của Thượng Đế còn nói với cô là Thi Ánh Đan và Hạ Tri Nam lúc ghi hình đã cãi nhau một trận, không ngờ lại nhanh chóng làm lành.

 



 

Chẳng lẽ Thi Ánh Đan đã đạt được thỏa thuận gì với cậu bé?

 



 

Đứa trẻ chín tuổi mặc dù giả vờ rất già dặn nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con, kinh nghiệm không đủ, làm sao đấu lại được người lớn tâm cơ thâm sâu?

 



 

Thi Ánh Đan tùy tiện dỗ dành vài câu, chẳng lẽ cậu bé đã tin là thật?

 



 

Tiêu Hòa càng nghĩ càng thấy có khả năng.

 

Lúc này, anh Kiếm cảm thán: "Mỗi ngày chạy nhiều chương trình như vậy, người lớn còn không chịu nổi, một đứa trẻ, hy vọng nó không xảy ra chuyện gì."

 



 

Anh Kiếm nói trúng rồi.

 



 

Tối hôm đó, một tin tức lan truyền khắp mạng internet.

 



 

Hạ Tri Nam trong quá trình ghi hình chương trình đã ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

 



 

Vì dạo này Hạ Tri Nam thường xuyên xuất hiện trên các chương trình lớn nhỏ, danh tiếng ngày càng cao, chuyện này lập tức được các báo giải trí lớn nhỏ đưa tin rầm rộ.

 



 

Lúc Tiêu Hòa nhìn thấy tin tức, đã không thể chờ đợi thêm được nữa.

 



 

Cô lập tức lên đường, cầm theo vở bài tập trước đây của Hạ Tri Bắc, dẫn William đến dưới nhà Thi Ánh Đan.

 



 

"Có thể tìm thấy không?"

 



 

William cẩn thận ngửi ngửi, đột nhiên bắt được một luồng hơi trong không khí, lỗ tai dựng đứng, chạy thẳng vào màn đêm.

 



 

Tiêu Hòa bám sát theo sau.

 



 

Đi qua mấy con phố, đến trước cửa một căn biệt thự nhỏ.

 



 

Cổng lớn khóa chặt, căn phòng ở tầng ba sáng đèn.

 



 

Theo như cô biết, Thi Ánh Đan chỉ có một bất động sản, Hạ Tri Bắc sao lại xuất hiện ở đây?

 



 

Chẳng lẽ bí mật của hai anh em đã bị phát hiện?

 



 

"Ở bên trong sao?"

 



 

William vẫy đuôi, sốt ruột đi đi lại lại trước cửa.

 



 

Tiêu Hòa vội đi tới, ngẩng đầu nhìn cánh cổng sắt cao ngất, trên đó có gai nhọn chống trộm, dưới ánh đèn đêm lấp lánh ánh sáng lạnh.

 



 

Lớp bảo vệ kiểu này, cô chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên là có thể nhảy qua, lặng lẽ bước lên bãi cỏ trong sân, sau đó nhảy lên ban công tầng hai, tiếp tục đi lên trên.

 



 

Đang đi lên thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

 



 

"Yên tâm đi, chỉ là một thằng nhóc nửa sống nửa c.h.ế.t thôi, chẳng lẽ còn có thể chạy khỏi tay tôi sao?"

 



 

"Vừa rồi nó xem tin tức, còn muốn chạy ra ngoài, bị tôi lôi về ngay."

 



 

Người bên kia điện thoại không biết nói gì, người đàn ông bật cười.

 



 

"Tiền mua rượu còn không đủ, ai lại đi khám bệnh cho nó? Cứ tùy tiện chụp hai tấm ảnh lừa gạt là được rồi, đợi kiếm đủ tiền thì vứt cả hai đứa vào cô nhi viện, đến từ đâu thì về lại đó."

 



 

......

 



 

Tiêu Hòa nghe vậy, biết mình đã đoán đúng tám chín phần.

 



 

Cô lặng lẽ lướt qua chỗ người đàn ông, tìm thấy căn phòng bị khóa chặt.

 



 

Đẩy cửa vào, người bên trong sợ hãi run rẩy.

 



 

Tiêu Hòa nhẹ nhàng đóng cửa, nhanh chân đi tới, vừa định lên tiếng thì đối phương đã hoảng sợ vội vàng co rúm vào trong góc.

 



 

Vừa run vừa nhỏ giọng cầu xin.