Xối một lúc, cơ thể mới từ từ thích nghi với nhiệt độ nước, một luồng hơi ấm dường như theo đôi chân từ từ chảy khắp cơ thể, cuối cùng tụ lại ở ngực, cả người đều ấm áp.
Cậu bé tắm rửa cẩn thận, kỳ cọ sạch sẽ, mở cửa ra, thấy bên ngoài để sẵn một bộ quần áo trẻ em vừa vặn với người mình.
Vải mềm mại ôm sát cơ thể, Hạ Tri Bắc không nhịn được mà sờ đi sờ lại.
Cậu bé vui vẻ đi vào bếp, thấy bên trong ngoài Tiêu Hòa còn có một người khác mặc đồ ngủ, tóc xoăn, giống như đang ngủ thì bị người khác gọi dậy.
Tiêu Hòa hiểu rất rõ về tay nghề nấu ăn của mình, vừa rồi sau khi đưa Hạ Tri Bắc vào phòng tắm, cô đã gọi Giang Diệp ở lầu trên xuống.
Giang Diệp rõ ràng còn đang ngái ngủ, vừa ngáp vừa nhanh nhẹn xào cơm.
"Cho thêm chút thịt, thêm một quả trứng nữa để bồi bổ cơ thể." Tiêu Hòa ở bên cạnh chỉ huy.
Cô nói một câu, Giang Diệp sẽ làm một động tác.
Trên bếp còn có một bát canh Giang Diệp mới nấu tối nay, vừa rồi tiện tay mang xuống luôn.
Tiêu Hòa đang chỉ huy, ngoái đầu nhìn thấy Hạ Tri Bắc đứng ở cửa.
Cậu bé đã tắm rửa sạch sẽ, làn da vốn trắng bệch sau khi hấp hơi nóng đã ửng hồng nhàn nhạt, sắc mặt trông có vẻ tốt hơn một chút.
Lúc này mặc bộ đồ ngủ vịt vàng đứng ở cửa, đôi mắt to tròn, ngây thơ mềm mại.
Tiêu Hòa đưa bát canh cho cậu bé: "Cơm chưa chín, em uống canh trước cho ấm bụng."
Hạ Tri Bắc nhận lấy uống một ngụm, ngon đến mức cậu bé nheo mắt, sau đó mới nói: "Chị ơi, bộ quần áo này..."
Tiêu Hòa nói: "Hôm trước mua, may mà vừa vặn."
Lúc đó cô đã mua rất nhiều bộ, đều mua theo vóc dáng của hai anh em.
Hạ Tri Bắc nghe câu trả lời này, tim đập thình thịch.
Cậu bé còn chưa đến, Tiêu Hòa đã mua sẵn quần áo rồi sao?
Trong số những lần được nhận nuôi trước đây, người nhận nuôi có muốn mua quần áo cho mình không, mua quần áo gì, đều thể hiện mình có thể ở lại hay không.
Lúc này, Giang Diệp đặt đồ ăn đã nấu xong lên bàn.
Nửa đêm bị Tiêu Hòa gọi dậy đến nấu cơm cho một đứa trẻ, vừa nghe câu này đã làm anh giật mình, bây giờ vẫn còn mơ hồ.
"Cậu bé này chính là anh trai của Hạ Tri Nam mà trước đây tôi đã nói với anh." Tiêu Hòa giải thích.
Nghe vậy, Giang Diệp mới vỡ lẽ, cẩn thận đánh giá đứa trẻ trước mắt, quả thực giống Hạ Tri Nam như đúc.
Lúc nấu cơm, Tiêu Hòa đã kể cho anh nghe tình hình của cặp song sinh này.
Ngay cả anh cũng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.
Tiêu Hòa nói: "Anh về nghỉ trước đi, còn lại để tôi xử lý là được."
Hạ Tri Bắc đang ăn cơm thấy vậy, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Anh đi đâu vậy ạ?"
"Về nhà."
Cậu bé mở to mắt, nhìn Tiêu Hòa rồi lại nhìn Giang Diệp, nghi hoặc hỏi: "Anh trai và chị gái không phải vợ chồng sao? Không ở đây ạ?"
Nghe vậy, cả hai đều sửng sốt.
Tiêu Hòa giải thích: "Không phải, anh ấy là anh trai ở lầu trên."
Nhưng Hạ Tri Bắc vẫn nghi ngờ.
"Nhưng cô giáo ở cô nhi viện nói, chỉ có bố mẹ mới cùng nhau nấu cơm."
Lời nói của trẻ con không kiêng nể gì.
Bị nói thẳng mặt như vậy, Giang Diệp cảm thấy như thể tâm tư nhỏ của mình bị nhìn thấu, nhất thời có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
"Em bé, ngày mai em muốn ăn gì? Phật Nhảy Tường không, ngày mai anh làm cho em."
Tiêu Hòa:?!
Trước đây không phải còn nói, Phật Nhảy Tường quá phức tạp, mỗi lần làm đều phải mất một hai ngày sao?
Bây giờ sao lại nói làm là làm?
Hạ Tri Bắc ngoan ngoãn nói: "Anh trai làm gì ngon hết ạ."
"Được thôi."
Giang Diệp đồng ý tắp lự, lúc này mới rời đi.
Tiêu Hòa vẻ mặt kinh ngạc, trơ mắt nhìn Hạ Tri Bắc mới đến ngày đầu tiên, đã biến con đường tương lai thành đại lộ thênh thang.
Ăn xong cơm đã là rạng sáng.
Đợi Hạ Tri Bắc tiêu hóa hết thức ăn, đến phòng ngủ mà Tiêu Hòa đã chuẩn bị, đẩy cửa vào là một màu xanh lam đẹp mắt.
Màu chủ đạo trong nhà Tiêu Hòa là màu nhạt, nhưng bức tường trong căn phòng này lại được sơn thành màu xanh lam mà trẻ con thích nhất, trên bàn bày một hàng đồ chơi, đều là những thứ trước đây bọn chúng không dám nghĩ tới.
Trong phòng đặt hai chiếc giường, trên giường là chăn bông mềm mại.
Thật khó tưởng tượng, Tiêu Hòa đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ lúc nào.
"Ngủ trước đi, ngày mai chị đưa em đến công ty, nghĩ xem làm thế nào để đón em trai em đến đây."
Nói xong, Tiêu Hòa tắt đèn, nhẹ nhàng rời đi.
Xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Hạ Tri Bắc đã quen với bóng tối, nhưng nơi này không giống như tầng hầm.
Mặc dù vẫn không thấy năm ngón tay, thế nhưng bóng tối ở đây lại ấm áp.
Chăn ấm áp đắp lên người mềm mại, mọi chuyện xảy ra tối nay cứ như đang nằm mơ vậy.
Cô giáo ở cô nhi viện nói, những đứa trẻ được nhận nuôi thành công sẽ được sống trong căn phòng ấm áp, ở cùng những người thân yêu thương chúng.
Chính là cuộc sống như thế này sao?
Nếu lần đầu tiên mình được nhận nuôi đã gặp chị Tiêu Hòa thì tốt biết bao?
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa đưa Hạ Tri Bắc đến công ty.
Tất cả mọi người vây quanh cậu bé, ai nấy nghe Tiêu Hòa giải thích xong cũng thấy kinh ngạc.
"Chị nói hai đứa là anh em sinh đôi?"
Từ Nhất Chu cầm điện thoại, vừa tìm kiếm ảnh của Hạ Tri Nam, vừa đối chiếu với đứa trẻ trước mắt.
"Cho dù là anh em sinh đôi thì cũng quá giống nhau rồi?"
"Em nghe nói Hạ Tri Nam đi ghi hình ở nơi khác, còn nhập viện nữa, không thể nào nhanh như vậy đã xuất hiện ở đây được?" Triều Nhan nhỏ giọng nói.
Hoắc An vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt thành quyền, tức giận nói: "Thi Ánh Đan đúng là không phải người! Vì kiếm tiền, đến cả trẻ con cũng không tha."
Ôn Khả Khả đã sớm khóc nức nở, trực tiếp ôm chầm lấy cậu bé, khóc còn thương tâm hơn cả Hạ Tri Bắc.
"Bé cưng đừng sợ, lần sau chị đánh c.h.ế.t cô ta cho em, là đánh c.h.ế.t theo nghĩa đen luôn."
Hạ Tri Bắc luống cuống đứng đó, anh trai chị gái trước mặt có vẻ đều là người tốt, cậu bé có thể cảm nhận được tình yêu thương của bọn họ bao bọc lấy mình.
Tiêu Hòa đi tới đuổi người.
"Ai có việc thì về tiếp tục làm việc, ai không có việc thì đi theo tôi."
"Đi đâu ạ?"
Tiêu Hòa giơ cao tài liệu vừa mới lấy được trong tay.
Mấy ngày nay cô không rảnh rỗi, liên lạc với không ít người trong ê-kíp chương trình, cuối cùng cũng nắm được hành tung của Thi Ánh Đan.
Sáng nay, cô ta đã đưa Hạ Tri Nam xuất viện.
Vừa mới xuất viện đã chuẩn bị đi tham gia một chương trình phỏng vấn khác.
Tiêu Hòa đã liên lạc với đạo diễn chương trình, Hạ Tri Nam hình như vẫn chưa biết anh trai mình đã mất tích, vẫn đang ra sức kiếm tiền cho Thi Ánh Đan.