Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 400



Cùng lúc đó, màn hình lớn bắt đầu phát đoạn trích diễn xuất của Từ Nhất Chu trong Đao Khách.

 



 

Cậu ta đứng trên cây trò chuyện với đứa trẻ, diễn tả sống động hình ảnh một đao khách muốn tìm lại gia đình, nhưng lại liên tục gặp phải đả kích.

 



 

Tiếng vỗ tay lại vang lên, thậm chí còn nhiệt liệt hơn trước.

 



 

Từ Nhất Chu cầm cây kem trên tay, không biết có nên mở ra hay không, cả người ngơ ngác.

 



 

"Em không phải đã nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất rồi sao?"

 



 

Chưa từng có diễn viên nào có thể đồng thời giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất và giải nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Châu.

 



 

Chưa từng có.

 



 

Đang ngẩn người, Tiêu Hòa nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái.

 



 

"Trước đây không có song quán quân, nhưng sau cậu thì có rồi."

 



 

Từ khi nhận được thông báo đề cử, Tiêu Hòa đã tham khảo các tác phẩm từng đoạt giải trước đây, nghiên cứu kỹ lưỡng thể lệ trao giải của giải Kim Châu, sở thích và tiêu chuẩn đánh giá của ban giám khảo.

 



 

Ban tổ chức chưa từng nói rằng cùng một diễn viên không thể giành được hai giải thưởng lớn.

 



 

Chỉ là trong hồ sơ trao giải những năm trước, các diễn viên đều có thiếu sót về nhiều mặt nên mới dẫn đến tin đồn như vậy.

 



 

Còn năm nay thì khác.

 



 

Từ Nhất Chu năm nay hoàn toàn có thực lực để giành hết.

 



 

Trong tiếng reo hò của mọi người, Từ Nhất Chu vui vẻ bước lên sân khấu, vì không ngờ mình lại liên tiếp giành được hai giải thưởng, trên mặt đỏ bừng vì phấn khích.

 



 

Mọi người đều có thể thấy rõ diễn xuất của cậu ta thông qua Đao Khách, có thể giành được giải thưởng này, khán giả và các đồng nghiệp đều tâm phục khẩu phục.

 



 

Chỉ trừ hai người.

 



 

Tiêu Hòa quay đầu nhìn Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đang ngồi không xa.

 



 

Từ khi người dẫn chương trình công bố người chiến thắng là Từ Nhất Chu, hai người lúc đầu sửng sốt, sau đó thì biểu hiện ra không hài lòng.

 



 

Khi tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, họ chỉ ngồi trên ghế, mím chặt môi, như đang kìm nén cơn giận trong lòng.

 



 

Từ đầu năm, hai người đã chuẩn bị cho việc giành giải, vừa tiếp thị vừa diễn thuyết, bây giờ lại trơ mắt nhìn giải thưởng vuột khỏi tầm tay, chắc chắn là không cam lòng.

 



 

Lễ trao giải vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, thế nhưng hai người đã rời đi trước.

 



 

Đợi Từ Nhất Chu ôm cúp, vui vẻ chạy xuống, thấy chỗ ngồi đã không còn ai.

 



 

"Nghiêm Tu Quần đâu rồi?"

 



 

Tiêu Hòa: "Bực tức bỏ đi rồi."

 



 

Trong giải Kim Châu hôm nay, nghệ sĩ dưới trướng Phan Hồng có tổng cộng bốn đề cử nhưng không trúng giải nào, hoàn toàn vụt mất cơ hội.

 



 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu cũng là diễn viên, cậu ta thấu hiểu được tiếc nuối đó.

 



 

"Tiếc thật, nhưng em nghe nói các lễ trao giải khác cũng có đề cử, có lẽ bọn họ sẽ giành được giải thưởng khác nhỉ?"

 



 

Tiêu Hòa khẽ gật đầu.

 



 

"Có lẽ vậy."

 



 

Cô cũng thấy kỳ lạ.

 



 

Chẳng lẽ trong sách, Nghiêm Tu Quần không phải giành giải Kim Châu?

 



 

Lại qua hai ngày, lễ trao giải Thanh Mai chính thức diễn ra, Tiêu Hòa dẫn theo Hoắc An tham dự, mặc chiếc áo khoác quân đội giống hệt hai ngày trước, vội vàng đi qua thảm đỏ, một lần nữa gây ra tranh cãi.

 



 

[Phụt! Áo khoác quân đội của Tiêu Hòa họ là mua sĩ à?]

 



 

[Xem hai lần, tôi lại thấy chiếc áo khoác quân đội này cũng đẹp, tôi bị sao vậy?]

 



 

[Chiếc áo này dễ cưng c.h.ế.t đi được!]

 



 

[Tôi đã mặc cùng kiểu, thực sự rất ấm, có thể nhắm mắt mua!]

 



 

Tiêu Hòa bước đi rất nhanh, còn không quên dặn dò Hoắc An: "Tiểu Bắc và Tiểu Nam thứ hai tuần sau còn có một kỳ thi, chúng ta không được phép bị ốm, lát nữa nóng thì ăn kem."

Hoắc An liên tục gật đầu.

 



 



"Em biết rồi, Từ Nhất Chu đã nói với em rồi, cậu ấy có kinh nghiệm."

 



 

Hai người vừa nói vừa chuẩn bị lấy kem, diễn viên ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Áo khoác quân đội của Giải Trí Lam Tinh các cậu là đồng phục sao? Lúc nãy tôi vào thấy những người khác cũng mặc giống hệt của hai người."

 



 

"Ai mặc?"

 



 

"Nghiêm Tu Quần và người đại diện của cậu ta."

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa lập tức lấy điện thoại ra, mở livestream thảm đỏ.

 



 

Màn hình vừa vặn quay đến cảnh Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng vào sân, trên người họ cũng mặc chiếc áo khoác quân đội cùng kiểu với Tiêu Hòa.

 



 

Công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc.

 



 

Tiêu Hòa: "?"

 



 

Cái này cũng có thể đụng hàng sao?

 



 

Lần trước Từ Nhất Chu mặc áo khoác quân đội màu xanh lá vào sân, thu hút mọi ánh nhìn, ngày hôm đó còn vượt qua các minh tinh khác, lên top đầu hot search.

 



 

Lần này, Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng cũng mặc.

 



 

Nhưng mặc thì mặc, hai người chỉ khoác hờ trên vai, cổ áo và khóa kéo mở toang, khoe bộ trang phục tinh xảo mặc bên trong.

 



 

Thấy cảnh này, bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi, khán giả rõ ràng không chấp nhận.

 



 

[Mặc áo khoác quân đội lại mở khóa kéo, rốt cuộc là lạnh hay không lạnh?]

 



 

[Mặc đồ như vậy, mẹ tôi nhìn thấy là đánh đấy.]

 



 

[Người ta mặc áo khoác quân đội, các người cũng mặc áo khoác quân đội?]

 



 

[Nghiêm Tu Quần, tỉnh táo lại đi! Anh là tổng tài bá đạo!! Anh không để lộ mặt, tôi xem cái gì?]

 



 

......

 



 

Tiêu Hòa liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đã đi vào.

 



 

Cô tiến lên một bước, hỏi: "Các người cũng thấy áo khoác quân đội ấm áp à?"

 



 

Phan Hồng như bị chọc trúng chỗ đau, lập tức nhảy dựng lên.

 



 

"Các người mặc được, chúng tôi không được mặc sao?"

 



 

Lần trước ở giải Kim Châu, Từ Nhất Chu một hơi giành được hai giải lớn, ngược lại Nghiêm Tu Quần không được giải nào.

 



 

Phan Hồng không ngờ, chiếc áo khoác quân đội trông bình thường mà lại được hoan nghênh đến vậy.

 



 

Cho nên lần này trước khi giải Thanh Mai bắt đầu, Phan Hồng cũng kiếm được hai chiếc áo khoác quân đội cho Nghiêm Tu Quần mặc, dự đoán chủ đề thảm đỏ lần này chắc chắn là bọn họ.

 



 

Nhưng không ngờ, Tiêu Hòa hôm nay cũng dẫn nghệ sĩ đến.

 



 

Hơn nữa còn mặc áo khoác quân đội.

 



 

Lúc này, bốn chiếc áo giống nhau tụ lại, ai bắt chước ai thật ngại ngùng.

 



 

Phan Hồng tức giận nói: "Chiếc áo này cũng không phải của nhà cô, hơn nữa chúng tôi mặc phong cách khác, chúng tôi không học theo cô."

 



 

"Tôi không nói các người học theo tôi." Tiêu Hòa nói rất thẳng thắn.

 



 

Sắc mặt Phan Hồng cứng đờ, còn muốn phản bác, Nghiêm Tu Quần vẫn luôn không vui vẻ giơ tay ngăn cô ta lại.

 



 

Cậu ta nhíu mày, nhìn Tiêu Hòa đầy ẩn ý: "Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."

 



 

Nói xong thì sải bước đi trước.

 



 

Đợi họ đi rồi, Hoắc An nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm Tu Quần cũng được đề cử sao?"

 



 

Trong ấn tượng của cậu ta, Nghiêm Tu Quần hình như chuyên đóng phim điện ảnh.

 



 

"Năm nay cậu ta đóng chính một bộ phim truyền hình." Tiêu Hòa giải thích.

 



 

Chẳng lẽ trong sách nói Nghiêm Tu Quần được giải, thực ra là giải này?

 



 

Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa dẫn Hoắc An nhanh chân đi vào, phát hiện Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng ngồi không xa, vừa vặn cùng một hàng ghế với họ.

 



 

Giải Thanh Mai là giải thưởng dành cho phim truyền hình, trong giới có địa vị rất quan trọng, nổi tiếng là công bằng, công chính, các hạng mục giải thưởng cũng nhiều.