Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 405



Lần quay thứ hai, Tiêu Hòa đến hiện trường xem cậu ta diễn xuất.

 



 

Có lẽ vì màn trình diễn trước đó được cổ vũ rất nhiều, lần này cậu ta càng triệt để buông thả, hoặc có thể nói là, lại bộc lộ nhiều bản chất hơn.

 



 

Khi diễn cảnh đối đầu với ông lão, vẻ mặt hung dữ lạnh lùng khiến không ít người tại hiện trường giật mình.

 



 

Nghiêm Tu Quần đã đóng rất nhiều phim, có bao giờ được hưởng đãi ngộ thế này đâu?

 

Lúc này, cậu ta như thể đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

 



 

Mặc dù không phải là vai chính nhưng lại được hưởng đãi ngộ cao hơn cả vai chính.

 



 

Sau khi kết thúc cảnh quay, xung quanh mới vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, ngay cả diễn viên gạo cội đóng vai ông Chu cũng nhìn cậu ta bằng con mắt khác, cười khen ngợi: "Quay một lần ăn ngay một lần, với tốc độ này, tôi tin rằng cậu sẽ sớm đóng máy nhanh thôi!"

 



 

Nghiêm Tu Quần nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

 



 

Vai phụ được gọi là vai phụ, là bởi vì đất diễn trong phim không đủ, cũng không phải là vai chính.

 



 

Bộ phim "William" này, chủ yếu kể về câu chuyện chú chó sói William sau khi chủ cũ bị sát hại, buộc phải lang thang, cuối cùng gặp được chủ mới là Tiêu Hòa.

 



 

Vai diễn Chu Hạo trong kịch bản vốn không có nhiều đất diễn, chỉ là điểm tô thêm.

 



 

Ngoài đoạn đầu g.i.ế.c hại chủ cũ thì lần xuất hiện tiếp theo là ở nửa sau bộ phim, đất diễn cũng không nhiều.

 



 

Một câu nói của diễn viên gạo cội, dường như khiến Nghiêm Tu Quần bừng tỉnh, vẻ vui mừng trên mặt trong nháy mắt tan biến sạch sẽ.

 



 

"Theo tiến độ hiện tại thì khoảng nửa tháng nữa là có thể quay xong toàn bộ phải không? Chúc mừng cậu, có thể là người đầu tiên trong đoàn đóng máy." Tiêu Hòa nói.

 



 

Nghiêm Tu Quần nghiến răng, vẻ mặt không vui, không nói một lời, ngược lại tức giận quay người bỏ đi.

 



 

"Khen cậu ta mà còn không vui sao?" Nhân viên công tác bên cạnh lẩm bẩm một câu.

 

Nghiêm Tu Quần lúc này căn bản không vui nổi.

 



 

Cậu ta tức giận trở về phòng nghỉ, vừa ngồi xuống, Phan Hồng đã đưa mấy kịch bản đến trước mặt cậu ta.

 



 

"Xem thử có cái nào thích không, mấy cái này là tôi đã chọn lọc rồi."

 



 

Nghiêm Tu Quần cau mày.

 



 

"Tôi xem cái này để làm gì?"

 



 

Phan Hồng: "Bên này sắp đóng máy rồi, không phải nên chuẩn bị kịch bản tiếp theo sao?"

 



 

Nghe vậy, sắc mặt Nghiêm Tu Quần càng thêm u ám, hất mạnh toàn bộ kịch bản xuống đất.

 



 

"Ai nói tôi muốn đóng máy? Tôi không đóng máy!"

 



 

Phan Hồng ngẩn ra.

 



 

"Cảnh của cậu sắp quay xong rồi, không đóng máy, cậu muốn làm gì?"

 



 

Trong mắt Nghiêm Tu Quần lóe lên một tia sáng, đột nhiên nói: "Tôi muốn làm vai chính."

 



 

Hai ngày nay cậu ta vẫn đắm chìm trong những lời khen ngợi, hoàn toàn quên mất mình chỉ đóng vai phụ trong bộ phim này.

 



 

Lúc đầu quyết định tham gia "William" chỉ là để có thể giành được một giải thưởng, dù là vai chính hay vai phụ đều được.

 



 

Nhưng bây giờ, Nghiêm Tu Quần không thỏa mãn nữa rồi.

 



 

"Cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ mọi người đều khen diễn xuất của tôi tốt, cảnh quay vừa rồi, ngay cả diễn viên gạo cội cũng bị tôi lấn át, với độ nổi tiếng và diễn xuất của tôi hiện tại mà chỉ được xuất hiện trong phim hai mươi phút, tôi không chấp nhận!"

 



 

Phan Hồng vô cùng kinh ngạc.



 



 

Cô ta không ngờ Nghiêm Tu Quần lại có suy nghĩ như vậy.

 



 

"Nhưng mà... Ai là vai chính, ai là vai phụ, không phải trong kịch bản đã định rồi sao?"

 



 

Nghiêm Tu Quần lại nói: "Kịch bản không phải vẫn có thể sửa sao?"

Tiêu Hòa đang dẫn William đi quay.

 



 

Mặc dù bây giờ chưa đến cảnh quay của nó, nhưng chú chó sói nhỏ Hôi Hôi này rất nghịch ngợm, những người khác đều không chế ngự được nó, chỉ có William mới có thể trấn áp được.

 



 

Không còn cách nào khác, lúc Hôi Hôi quay phim, William chỉ có thể đứng bên cạnh làm giám sát.

 



 

Nhưng may là cảnh quay của Hôi Hôi không khó, thắng ở chỗ hoạt bát đáng yêu, không cần diễn xuất quá nhiều, rất nhanh có thể quay xong một cảnh.

 



 

Đạo diễn vừa hô "qua", chú chó sói nhỏ đã nhảy tưng tưng, như một quả bóng chạy đến bên William cọ cọ.

 



 

William từ khi bị người ta nói nó và Hôi Hôi giống hệt nhau thì vô cùng ghét chú chó sói nhỏ ngốc nghếch này, mặc cho nó làm nũng lăn lộn cũng không hề lay động, vẻ mặt nghiêm trang chính trực.

 



 

Thấy Hôi Hôi lại có xu hướng đụng chạm, trực tiếp dùng chân đẩy nó ra, khiến chú chó sói nhỏ tủi thân nằm rên ư ử, đôi mắt long lanh, dính chặt vào người nó.

 



 

Con chó con tròn vo, giống như treo một quả bóng trên chân William.

 



 

"Còn mấy cảnh nữa là quay xong phần đầu rồi, phần còn lại cần William xuất hiện, không vấn đề chứ?" Tần Thắng Phong đi đến nói.

 



 

Tiêu Hòa gật đầu.

 



 

William trước đây đã từng chụp tạp chí và quảng cáo, diễn xuất chỉ cần hướng dẫn sơ qua là hiểu.

 



 

Quan trọng hơn là, từng chi tiết trong bộ phim này đều khôi phục lại câu chuyện có thật mà William từng trải qua, diễn xuất chắc hẳn sẽ như cá gặp nước.

 



 

Nghe vậy, Tần Thắng Phong hài lòng cười một tiếng, bảo nhân viên công tác thu dọn, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

 

Nhân lúc chuẩn bị, ông ta nhanh chóng đi về phía phòng nghỉ.

 



 

Vừa đến cửa, lại thấy Nghiêm Tu Quần đang đứng bên ngoài.

 



 

Đối với diễn viên đã diễn sống động nhân vật phản diện Chu Hạo này, Tần Thắng Phong rất coi trọng.

 



 

"Cậu đến đây làm gì? Có chuyện gì sao?"

 



 

Nghiêm Tu Quần gật đầu, trên tay cầm kịch bản, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt thất vọng và buồn bã nói: "Đạo diễn, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui khi diễn xuất, phối hợp với tất cả các diễn viên đều rất ăn ý, thực sự không nỡ rời khỏi đoàn phim nhanh như vậy."

 



 

Tần Thắng Phong không phản ứng kịp.

 

"Không nỡ thì ở lại thêm mấy ngày nữa."

 



 

"Không phải." Nghiêm Tu Quần thăm dò nói: "Tôi hy vọng có thể diễn thêm vài cảnh, để nhân vật Chu Hạo này trở nên có chiều sâu hơn."

 



 

Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của đạo diễn.

 



 

Tần Thắng Phong nghe vậy, cẩn thận suy ngẫm.

 



 

"Ý cậu là thế nào?"

 



 

"Nhân vật Chu Hạo này xấu xa rất đột ngột, hơn nữa đột nhiên xuất hiện ở nhà ông Chu cũng có chút không hợp lý."

 



 

Nghiêm Tu Quần lập tức mở kịch bản mình mang đến, nói: "Tôi thấy, nếu có thể thêm vào quá khứ của Chu Hạo, kể về việc hắn ta trở nên sa sút như thế nào thì có thể khiến nhân vật của hắn trở nên có chiều sâu hơn."

 



 

"Ngoài chuyện trước đây của hắn ta, diễn biến sau đó của cốt truyện, tôi cũng thấy không ổn lắm. Bộ phim "William" này là dành cho mọi lứa tuổi, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều trẻ em đến xem, nhưng trong cốt truyện có g.i.ế.c người và ngồi tù, quá đẫm máu, có thể sẽ khiến phụ huynh không hài lòng."

 



 

Nghe đến đây, Tần Thắng Phong cau mày nhưng không nói gì.

 



 

Nghiêm Tu Quần thấy vậy, tiếp tục nói: "Tôi đề nghị đổi g.i.ế.c người thành tai nạn, ông Chu trong lúc tranh cãi, tự mình vô tình ngã xuống cầu thang, Chu Hạo vì vậy bị William hiểu lầm, đau khổ vô cùng. Khi William tìm được chủ mới, giải đáp được sự thật, cuối cùng trả lại sự trong sạch cho Chu Hạo, cái kết hoàn hảo như vậy hẳn sẽ phù hợp với sở thích của mọi người hơn."