Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 416



Nghiêm Tu Quần giả vờ không thấy, chỉ chọn một vài bình luận ủng hộ mình để tương tác, sau đó nhanh chóng lặn mất.

 

Cậu ta có tự tin mình sẽ không bị liên lụy trong cuộc điều tra này.

 



 

Về việc cậu ta ám chỉ cho Phan Hồng thì không có bất kỳ bằng chứng nào, thậm chí còn không tính là xúi giục, mặc cho Phan Hồng có biện giải thế nào, thì một hai câu đơn giản cũng không thể định tội được Nghiêm Tu Quần.

 



 

Huống chi kể từ sau khi xảy ra sự việc, Nghiêm Tu Quần lập tức chuyển hướng, tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát, không bao che cho người đại diện, Phan Hồng có thể bị kết tội nhanh như vậy, một nửa công lao đều thuộc về cậu ta.

 



 

Ngay sau ngày Phan Hồng bị kết tội, Tiêu Hòa đã nghe tin Nghiêm Tu Quần làm thủ tục xuất viện, giây sau đã thấy cậu ta ở phim trường.

 



 

Đạo diễn nhìn thấy cậu ta thì cau mày.

 

"Tôi không phải đã thông báo cho cậu, sau này không cần đến phim trường nữa sao?"

 

Từ khi biết được hành vi của cậu ta và Phan Hồng, Tần Thắng Phong đã quyết định đổi người, cố ý gửi tin nhắn thông báo, nhưng không ngờ đối phương vẫn cứng đầu đến đây.

 



 

Một thời gian không gặp, Nghiêm Tu Quần gầy hơn xưa, xương gò má cao, hốc mắt trũng sâu, chỉ là sự thay đổi rất nhỏ nhưng lại khiến người ta có cảm giác không dễ chọc.

 



 

"Tôi bị thương trong thời gian quay phim, các người không bồi thường thì thôi, còn đuổi tôi đi nữa sao? Đạo diễn Tần, như vậy có hợp lý không?"

 



 

Tần Thắng Phong tức giận nói: "Tại sao bị cắn, trong lòng cậu không biết à? Hôi Hôi bị cậu đá bị thương, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa!"

 



 

Nghiêm Tu Quần không đổi sắc mặt.

 

"Lúc đó tôi đang diễn nhập tâm quá nên mới vô tình đá trúng nó, không phải tôi cố ý. Trong quá trình quay phim thường xuyên xảy ra tai nạn, các người không thể vì chuyện này mà kết tội tôi."

 



 

Bởi vì biết trong quá trình quay phim thường xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cho nên lúc đó Nghiêm Tu Quần mới dám ra tay.

 



 

Cậu ta nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể tìm lý do thoái thác.

 



 

Tiêu Hòa đã sớm đoán được cậu ta sẽ nói như vậy, còn Tần Thắng Phong thì trợn tròn mắt, dường như không ngờ đối phương còn dám mạnh miệng.

 



 

"Tai nạn sao? Nếu không phải William ngăn cản, Hôi Hôi có thể đã bị cậu đá c.h.ế.t rồi! Đến giờ mà tôi còn chưa biết phải giải thích với chủ của nó thế nào."

 



 

Nhớ đến chủ của Hôi Hôi, ông ta lại bắt đầu đau đầu.

 



 

Đối phương vừa nghe tin đã vô cùng tức giận, nếu không phải vì đang công tác ở nơi khác, có lẽ đã tức tốc quay trở về.

 



 

"Tôi sẽ giải thích với chủ của Hôi Hôi." Nghiêm Tu Quần thản nhiên nói.

 



 

Chỉ là một con ch.ó nhỏ thôi mà.

 



 

Vì điện ảnh, vì nghệ thuật, hy sinh một con ch.ó thì sao?

 



 

Huống chi con ch.ó đó chưa chết.

 



 

Đến lúc đó cùng lắm thì nhét cho chủ nó nhiều tiền một chút là xong.

 



 

Tần Thắng Phong nghe thấy lời trơ tráo của cậu ta, suýt chút nữa bật cười, suy nghĩ một chút lại nói: "Đây là cậu nói đấy, ngày mai ở phòng họp công ty, cậu tự nói với anh ta đi."

 



 

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Tiêu Hòa không khỏi có chút nghi ngờ.

 



 

Hôi Hôi là do Tần Thắng Phong mượn từ chỗ bạn ông ta, từ khi vào đoàn đã vô cùng cưng chiều nó, cung phụng như một vị Bồ Tát sống, đồ ăn thức uống đều là loại tốt nhất.

 



 

Sau này Hôi Hôi bị thương phải nhập viện, câu nói Tần Thắng Phong nói nhiều nhất chính là: "Không biết phải giải thích với chủ của Hôi Hôi thế nào."

Tần Thắng Phong là đạo diễn lớn trong ngành, nắm trong tay vô số giải thưởng, trong giới điện ảnh cũng có địa vị rất quan trọng, từ trước đến nay luôn là người khác kính trọng ông ta, làm gì có chuyện ông ta sợ người khác?

 



 

Nhưng mỗi lần nhắc đến chủ của Hôi Hôi, ông ta đều rất căng thẳng, dường như rất sợ đối phương tức giận.

 



 

Đợi Nghiêm Tu Quần rời đi, Tiêu Hòa hỏi Tần Thắng Phong: "Đạo diễn, chủ của Hôi Hôi là ai vậy?"

 



 

Rốt cuộc là ai lại có thể khiến ông ta để tâm như vậy?

 



 



"Người này cô cũng quen."

 



 

Tần Thắng Phong nói xong, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Ngày mai cô cũng đến phòng họp với chúng tôi đi."

 



 

"Sao vậy? Ông sợ Nghiêm Tu Quần uy h.i.ế.p chủ của Hôi Hôi sao?"

 



 

Tần Thắng Phong lắc đầu.

 



 

"Ai uy h.i.ế.p ai còn chưa biết, tôi sợ chủ của Hôi Hôi đánh c.h.ế.t Nghiêm Tu Quần, cô đi cùng tôi cản anh ta lại."

 



 

Tiêu Hòa:?

 



 

Ngày hôm sau, Tiêu Hòa đúng giờ đến phòng họp của Giải Trí Lam Tinh.

 



 

Mới vừa đi xuống thang máy đã thấy trợ lý của tổng giám đốc đứng cách đó không xa, khom lưng sắp xếp tài liệu trên ghế, vẻ mặt lo lắng và hoảng loạn, mấy tập tài liệu đều bị cô ấy không cẩn thận làm rơi xuống đất.

 

Tiêu Hòa đi tới giúp đỡ.

 



 

"Có chuyện gì vậy? Sao lại vội vàng thế?"

 



 

Trợ lý thấy là Tiêu Hòa, bất lực nói: "Hôm trước tổng giám đốc đi công tác, vốn định là tuần sau mới về, vừa nãy đột nhiên gọi điện cho tôi nói là muốn về sớm, bảo tôi chuẩn bị sẵn tài liệu công việc trong thời gian này, tôi bận tối mắt tối mũi."

 



 

"Tổng giám đốc đi công tác rồi sao?" Tiêu Hòa kinh ngạc hỏi.

 



 

Thảo nào mấy hôm nay không thấy bóng dáng ông ta.

 



 

Trợ lý gật đầu, sắp xếp lại tài liệu trên ghế:

 

"Nếu cô không vội thì đổi ngày khác tìm tổng giám đốc đi, tôi nghe giọng điệu trong điện thoại của ông ấy không được tốt lắm, không biết vì sao lại tức giận."

 



 

Rõ ràng là trước khi đi công tác, tổng giám đốc không biết có chuyện gì vui mà tâm trạng rất tốt, kết quả đi công tác chưa được mấy ngày đã nổi giận đùng đùng, còn đòi về sớm nữa.

 



 

Tiêu Hòa: "Tôi đến không phải tìm ông ấy, Nghiêm Tu Quần và đạo diễn Tần Thắng Phong đã đến chưa?"

 



 

"Vừa mới vào rồi."

 



 

Nhắc đến hai người đó, trợ lý nhíu mày, biểu cảm trở nên có chút kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Nghiêm Tu Quần còn muốn tiếp tục đóng “William” sao?"

 



 

William là bảo bối của Giải Trí Lam Tinh, từ khi vụ việc cắn người bùng nổ, gần như toàn bộ nhân viên công ty đều đứng về phía William.

 



 

Sau này sự thật được phơi bày, độ nổi tiếng của Nghiêm Tu Quần càng giảm mạnh.

 



 

Nhưng không ngờ, cậu ta lại xuất hiện ở đây cùng đạo diễn.

 



 

Hôi Hôi bị cậu ta đá đến gãy xương, đừng nói là cậu ta vẫn muốn tiếp tục diễn nha?

 



 

Tiêu Hòa nói: "Hôm nay tôi đến là vì chuyện của Hôi Hôi, lát nữa chúng tôi sẽ ở đây gặp chủ của Hôi Hôi, bàn bạc cách giải quyết chuyện này."

 



 

Trợ lý ngạc nhiên.

 



 

"Còn có người ngoài đến à? Tôi không nhận được tin tức gì cả."

 



 

Đây là phòng họp nội bộ của công ty Giải Trí Lam Tinh, nếu người ngoài muốn đến thì phải đặt lịch hẹn trước.

 



 

Mấy ngày nay, cô ấy vẫn luôn túc trực ở vị trí của mình, chưa từng tiếp nhận lịch hẹn nào của người ngoài.

 



 

"Vậy thì tôi càng tò mò chủ của Hôi Hôi là ai."

 



 

Tiêu Hòa nhanh chân đi vào.

 



 

Trong phòng họp, Nghiêm Tu Quần và Tần Thắng Phong ngồi cách xa, không nói chuyện với nhau, bầu không khí có phần căng thẳng.