Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 437



Tay cậu ta vô thức làm mới trang liên tục, mỗi lần làm mới đều khiến lòng cậu ta dâng lên một nỗi mừng vui khôn xiết.

 



 

Đồng thời, số lượng tin nhắn riêng cũng không ngừng tăng lên.

 



 

Có người khen cậu ta hát hay, có người hỏi cậu ta lần sau phát sóng trực tiếp là khi nào, đủ kiểu đủ loại.

 



 

Tống Phi Quang cảm thấy như mình sắp bị sự nhiệt tình và yêu mến của mọi người nhấn chìm!

 



 

Cậu ta ước gì bây giờ có thể bắt đầu phát sóng trực tiếp hát cho mọi người nghe ngay, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ đến lời dặn dò trước đây của dì La, bảo cậu ta sau này đừng phát sóng trực tiếp nữa.

 



 

Nhưng mà...

 



 

Nhìn những câu hỏi nhiệt tình của mọi người, lần đầu tiên Tống Phi Quang cảm thấy d.a.o động.

 



 

Kể từ sau khi được dì La cứu khỏi đám cháy, cậu ta vẫn luôn cảm thấy, chính vì mình tự ý đốt pháo hoa mới gây ra hỏa hoạn, hại cả gia đình, ngay cả mạng sống của mình cũng là La Ứng Liên cứu về nên mới nghe lời bà ta răm rắp.

 



 

Nhưng lần này, cậu ta muốn hát.

 



 

Muốn hát cho nhiều người nghe hơn nữa!

 



 

Tống Phi Quang dần củng cố suy nghĩ trong lòng, trả lời: [12 giờ tối nay tôi sẽ phát sóng trực tiếp.]

 



 

Tin tức này nhanh chóng được lan truyền, ai cũng vui mừng nôn nóng chờ đợi.

 



 

Thấy mọi người đều đang reo hò, bản thân Tống Phi Quang cũng không nhịn được cười tươi.

 



 

Được hát thật tốt biết bao!

 



 

Tiêu Hòa gửi số phòng phát sóng trực tiếp của Tống Phi Quang xong thì liên tục theo dõi lượng người hâm mộ của cậu ta.

 



 

Đúng như dự đoán, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, số người theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Tống Phi Quang đã vượt hơn năm mươi nghìn, hơn nữa theo tin tức lan truyền, số lượng đó vẫn đang không ngừng tăng lên.

 



 

Cùng lúc đó, có người đăng ảnh chụp đoạn chat với Tống Phi Quang lên khu bình luận.

 

Tống Phi Quang đã đích thân trả lời, tối nay sẽ phát sóng trực tiếp.

 



 

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Hòa không khỏi mong đợi.

 



 

Buổi phát sóng trực tiếp tối nay chắc chắn sẽ khác mọi khi!

 



 

Chỉ cần là vàng, dù có phủ hàng nghìn lớp bụi thì cũng có thể phá vỡ từng lớp trở ngại mà tỏa sáng.

 



 

Đang nghĩ, đột nhiên thấy anh Kiếm đi qua cửa cùng hai người đàn ông trung niên mặc vest, hướng đi là phòng luyện tập của thí sinh.

 



 

Tiêu Hòa vội vàng đi ra.

 



 

Hai người đàn ông trung niên cầm cặp công văn, vẻ mặt hiền hòa, chỉ cần lại gần thì tâm trạng của người khác cũng sẽ tự nhiên bình tĩnh lại.

 



 

"Anh Kiếm, các anh định đi đâu vậy?"

 



 

Anh Kiếm đang nói chuyện với hai người kia, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại giải thích:

 



 

"Vòng thứ hai sắp bắt đầu rồi, áp lực của thí sinh khá lớn, nhiều người phản ánh mình bị mất ngủ, anh cố ý tìm bác sĩ tâm lý đến giúp họ tiến hành khai thông tâm lý, tránh cho ảnh hưởng đến màn thể hiện vòng sau."

 



 

Trong quá trình thi đấu, áp lực của thí sinh tăng mạnh, thường xuyên có vấn đề về tâm lý.

 



 

Để không ảnh hưởng đến thi đấu, nhiều đơn vị tổ chức sẽ thường xuyên sắp xếp các bác sĩ tâm lý, tiến hành giải tỏa và điều chỉnh trạng thái tâm lý cho các thí sinh.

 





 

Tiêu Hòa nhìn hai bác sĩ tâm lý trước mắt, liền nảy sinh suy nghĩ: "Bác sĩ, anh có phương án khai thông tâm lý nào không?"

 



 

"Tôi giỏi nhất là thôi miên, khai thác nút thắt trong lòng bệnh nhân, giúp bệnh nhân đối mặt với nỗi sợ hãi, giải tỏa cảm xúc."

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa ngay lập tức nói: "Tôi cũng không có việc gì, đi cùng các anh xem thử nhé."

Lúc này, tất cả thí sinh đã được gọi đến, ngồi thành một vòng tròn, chờ đợi khai thông tâm lý.

 



 

Môi trường thi đấu bây giờ rất căng thẳng, nhìn quanh, có mấy thí sinh gương mặt mệt mỏi, trông có vẻ tiều tụy hơn hẳn.

 



 

Cố Thao cũng ngồi trong đó, chẳng qua so với vẻ mặt căng thẳng của những người khác thì cậu ta trông giống như đang tức giận hơn.

 



 

"Mọi người xếp hàng theo thứ tự, từng người một đến ngồi vào chiếc ghế ở giữa, bác sĩ tâm lý sẽ tiến hành thôi miên ngắn cho mọi người, giúp mọi người bình ổn lại tâm trạng." Anh Kiếm nói.

 



 

Người đầu tiên tiến lên là một thí sinh nữ, hai lông mày nhíu chặt, đôi mắt đảo liên hồi, nhìn là biết tinh thần không tốt.

 



 

Cô ta nằm trên ghế, bác sĩ tâm lý bảo mọi người xung quanh giữ yên lặng, sau đó tiến hành thôi miên trong thời gian ngắn.

 



 

Chỉ năm phút sau, sau khi thí sinh mở mắt tỉnh dậy lần nữa, cả người trông có vẻ tươi tỉnh hơn trước, bờ vai cũng không còn căng cứng nữa.

 



 

"Thực sự thấy dễ chịu hơn nhiều, giống như vừa ngủ một giấc vậy, bây giờ nghĩ đến việc thi đấu cũng không còn thấy sợ nữa." Cô ta nói.

 



 

Mọi người lập tức phấn khích hẳn lên.

 



 

Hai bác sĩ tâm lý này quả là lợi hại, liên tiếp trị liệu cho mấy thí sinh đều đạt hiệu quả tốt.

 



 

Anh Kiếm đặc biệt để cho thợ quay phim quay cận cảnh, ghi lại hình ảnh trị liệu tâm lý, sau này chiếu làm chương trình phụ.

 



 

Thấy Tiêu Hòa biểu tình nghiêm túc liền nhỏ giọng nói: "Anh cứ tưởng em không thích chương trình này chứ, không ngờ hôm nay còn đi cùng bọn anh, thế nào? Đã đổi ý định ký hợp đồng rồi sao?"

 



 

Tiêu Hòa lắc đầu.

 



 

"Em chỉ hứng thú với thôi miên, liệu hai bác sĩ tâm lý này có thực sự thông qua thôi miên mà giải được bí mật trong lòng mọi người không?"

 



 

"Đương nhiên rồi."

 



 

Anh Kiếm nói: "Hai bác sĩ tâm lý này là chuyên gia hàng đầu trong nước, anh bỏ giá cao mới mời được đấy, nghe nói ngay cả cảnh sát điều tra án cũng sẽ mời họ đến hỗ trợ."

 



 

Nghe vậy, Tiêu Hòa càng thêm mong chờ.

 



 

Rất nhanh, lại có một thí sinh kết thúc hành trình thôi miên, lần này, Cố Thao đứng lên.

 



 

Giọng nói của bác sĩ tâm lý rất ôn hòa, giống như gió mát buổi hoàng hôn.

 



 

"Nhắm mắt lại, bây giờ hãy tưởng tượng cậu đang ngồi trong phòng ngủ của mình, đây là nơi cậu thấy thư thái nhất. Chỉ cần đến đây, cơ thể và tư duy của cậu sẽ từ từ thả lỏng."

 



 

Bác sĩ tâm lý lại nhắc lại quy trình thôi miên vừa làm với những thí sinh khác, nhưng lần này, những câu gợi mở tâm lí luôn có hiệu quả dường như không có tác dụng với Cố Thao.

 



 

Cậu ta mặc dù nằm trên ghế nhưng suốt từ đầu đến cuối vẫn cau mày, cơ thể căng thẳng, trông không hề thư thái chút nào.

 



 

Bác sĩ tâm lý cũng lộ vẻ khó xử.

 



 

Lúc này, một bác sĩ tâm lý khác đứng bên cạnh anh Kiếm nhỏ giọng giải thích: "Áp lực tâm lý của thí sinh này quá lớn, có lẽ phải thôi miên sâu hơn mới có tác dụng."

 



 

Anh Kiếm thắc mắc: "Lạ thật, Cố Thao đáng lẽ không nên có áp lực tâm lý chứ, vòng một là quán quân, vòng hai hai ngày đã viết được bài hát mới, được giám khảo đánh giá rất cao, đáng lẽ phải là thí sinh có áp lực nhỏ nhất mới đúng."

 



 

Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Áp lực này có thể đến từ cuộc sống hằng ngày, cũng có thể là do trước kia tạo thành."