Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 438



Nói xong, bác sĩ tâm lý ngồi bên cạnh Cố Thao thắp hương trầm, giọng nói lại hạ thấp thêm một chút.

 



 

"Bây giờ trước mặt cậu xuất hiện một cánh cửa, cậu cảm thấy bên trong là gì?"

 



 

Sắc mặt Cố Thao thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: "Tôi không biết, tôi không muốn nhớ lại."

 



 

Bác sĩ tâm lý: "Đi về phía đó, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, chỉ có đối mặt với nó mới có thể chiến thắng được nó, đừng vì bất cứ chuyện gì mà sợ hãi."

 



 

Thần sắc Cố Thao trở nên thống khổ.

 



 

Bác sĩ kiên nhẫn hỏi: "Mở rồi sao?"

 



 

Không có đáp lại.

 



 

Qua một lúc, khi bác sĩ chuẩn bị hỏi lại lần hai, đột nhiên sắc mặt Cố Thao đại biến, nhanh chóng vùng vẫy, hai tay hỗn loạn vung vẩy giữa không trung.

 



 

"Cháy rồi!"

 



 

Cậu ta kêu lên một tiếng thê lương, dọa cho tất cả mọi người ở đó giật mình.

 



 

Bác sĩ cũng ngây người.

 



 

Bác sĩ chỉ muốn giải tỏa gánh nặng tâm lý đè nặng lên người thí sinh, sao lại xảy ra phản ứng như vậy?

 



 

Chẳng lẽ là đã đào ra thứ khác?

 



 

Lúc này, Cố Thao vẫn đang hoảng sợ hét lớn.

 



 

"Cháy rồi! Cháy lớn quá! Mẹ, con không cố ý! Mẹ ơi cứu con!"

 



 

Tiếng kêu hoảng loạn vang vọng trong phòng tập.

 



 

Tất cả mọi người nhìn nhau.

 



 

Tiêu Hòa nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh thấu xương, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thao vẫn đang kêu gào.

 



 

Dường như có điều gì đó đã dần dần nổi lên mặt nước.

 



 

Hai bác sĩ tâm lý thấy vậy, nhanh chóng tiến lên đè cậu ta xuống.

 



 

"Được rồi, cánh cửa đó hiện đã đóng rồi, mọi nguy hiểm đã biến mất, tôi đếm tới ba, cậu sẽ tỉnh lại."

 



 

Đếm xong, cả người Cố Thao như đột nhiên mất điện, mở choàng mắt ra.

 



 

Cậu ta ngồi dậy khỏi ghế, hoạt động vai, đối với hiệu quả điều trị này không mấy hài lòng.

 



 

"Sao tôi không thấy thoải mái hơn chút nào vậy?"

 



 

Nói xong, ngẩng đầu thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc và kinh sợ nhìn mình, lập tức nhíu mày.

 



 

"Các người nhìn tôi như vậy làm gì?"

 



 

Mọi người đều bị dáng vẻ nãy giờ của Cố Thao làm cho hoảng sợ, vội vàng dời ánh mắt đi.

 



 

Nhưng biểu cảm của bác sĩ tâm lý lại không mấy lạc quan, cô ta lấy một tấm danh thiếp đưa cho Cố Thao.

 



 

"Cậu phải chịu rất nhiều áp lực về tâm lý, nếu cậu cần giúp đỡ, có thể đến tìm tôi."

 



 

Cố Thao nhíu mày, tiện tay nhận lấy nhét vào túi.

 



 

Rất nhanh, bác sĩ tâm lý lại thực hiện xong hướng dẫn tâm lý cho những thí sinh còn lại, mọi việc đều thuận lợi, không còn xảy ra tình huống như Cố Thao nữa.

 



 

Đợi tất cả thí sinh đều rời đi, bác sĩ tâm lý nói: "Áp lực tâm lý của thí sinh Cố Thao không phải đến từ cuộc thi, mà là từ trong cuộc sống thường ngày."

 



 

"Là chuyện gì thế?" Anh Kiếm hỏi.

 



 

Bác sĩ lắc đầu: "Chưa rõ, chỉ một lần điều trị ngắn là không thể biết được, nhưng hẳn đã làm phiền cậu ta nhiều năm rồi."

 



 

Cô ta thu dọn đồ đạc, nói: "Trong ba ngày, tôi sẽ nhanh chóng đưa ra báo cáo đánh giá tâm lý cho toàn bộ thí sinh, đến lúc đó sẽ nhờ người chuyển đến."

 



 

Nói xong, vội vã rời đi.

 



 

Tiêu Hòa nhanh chóng tìm đến người quay phim đang quay cảnh hậu trường trong góc.

 

"Cho tôi xin một bản đoạn ghi lại quá trình điều trị tâm lý của Cố Thao nhé?"

 



 

Người quay phim có phần khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

 



 

"Được."

 





 

Quá trình điều trị tâm lý chỉ khoảng năm phút, từ lúc Cố Thao còn ở trạng thái phòng thủ, cho đến lúc bị đào ra bí mật cất giấu sâu trong não bộ.

 



 

Tiêu Hòa nhìn vào video, hình ảnh cậu ta đang không ngừng cầu cứu mẹ hiện ra, mắt cô lạnh lùng, lập tức mở ứng dụng phát sóng trực tiếp lên, gửi một tin nhắn cho Tống Phi Quang.

[Hôm nay công ty sắp xếp điều trị tâm lý cho các thí sinh, phản ứng sau khi thôi miên của Cậu Thao có vẻ liên quan đến vụ hỏa hoạn ở nhà cậu năm năm trước, cậu muốn xem không?]

 



 

Tống Phi Quang đang trực tuyến.

 



 

Bỗng nhìn thấy tin nhắn này, có phần khó hiểu nhưng vẫn trả lời: [Tôi muốn xem.]

 



 

Rất nhanh, một video thời lượng năm phút được gửi tới.

 



 

Lúc đầu là quá trình thôi miên thực sự, Cố Thao mãi không vào được trạng thái, sau đó bác sĩ tâm lý tăng cường lực thôi miên.

 



 

Ngay giây tiếp theo, Cố Thao đột nhiên hét lớn: "Cháy rồi! Mẹ ơi, con không cố ý mà! Cứu con!"

 



 

Cơ thể Tống Phi Quang đột ngột cứng đờ như bị sét đánh.

 



 

Cậu ta mở to mắt, cả người trong chốc lát bị sự kinh ngạc nhấn chìm vài giây, sau đó lại nhanh chóng tua video về đầu, xem lại lời Cố Thao nói.

 



 

Cháy rồi...

 



 

Không cố ý...

 



 

Những lời này hình như khơi gợi ký ức sâu thẳm trong não cậu ta, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

 



 

Kể từ khi thoát khỏi đám cháy, cậu ta luôn cảm thấy vì mình ham chơi và bất cẩn nên mới khiến cả gia đình tan cửa nát nhà, vì vậy cậu ta không dám hồi tưởng lại.

 



 

Lúc này, Tống Phi Quang cố nén nỗi đau, bắt đầu nhớ lại từng chuyện xảy ra trong vụ cháy năm năm trước, dùng đoạn video này làm chìa khóa, một cảnh tượng từ từ hiện ra trong đầu cậu ta.

 



 

Lúc cậu ta được dì La cứu ra khỏi đám cháy, tuy bị bỏng toàn thân nhưng vẫn còn một chút ý thức.

 



 

Đám cháy xảy ra đột ngột, lại là nửa đêm nhưng dì La không chỉ có một mình.

 



 

Bên cạnh bà ta hình như còn có một người nữa.

 



 

Rất quen thuộc.

 



 

Người đó ở bên cạnh tru tréo, tiếng khóc gần như bị tiếng lửa nhấn chìm.

 



 

"Lửa lớn quá! Phải làm sao bây giờ? Mẹ ơi, con không cố ý mà! Mẹ phải cứu con! Con không muốn đi tù!"

 



 

Cảnh tượng dần trở nên rõ ràng trong ký ức, chiếu ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

 



 

Cố Thao!

 



 

Cảnh tượng trong đầu cậu ta vẫn tiếp tục.

 

La Ứng Liên vừa ra khỏi đám cháy đã dặn dò con trai:

 



 

"Con mau về nhà đi, có ai gọi cũng đừng ra, sau này bất kể ai hỏi thì đám cháy này không liên quan đến con, biết chưa?"

 



 

Tống Phi Quang cả người run lên.

 



 

Sụp đổ rồi.

 



 

Thế giới của cậu ta trong nháy mắt sụp đổ.

 

Người bạn mà cậu ta luôn cảm thấy mang ơn lại là hung thủ hại cậu ta tan cửa nát nhà, biến cậu ta thành dáng vẻ không ra người không ra ma này!

 



 

Người cứu cậu ta, giúp đỡ cậu ta càng không phải là ân nhân, mà là đồng bọn che giấu hung thủ!

 



 

Tống Phi Quang nghĩ đến năm năm nay mình và hung thủ cùng chung sống dưới một mái nhà, mỗi ngày sớm tối bên nhau, cười cười nói nói, cậu ta đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi lạnh từ sau lưng dâng lên, lan truyền khắp toàn thân, lạnh đến mức tứ chi đều đau nhói.

 



 

Nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay dì La, cậu ta đều cảm thấy vô cùng áy náy, bà ta nói gì mình đều nghe nấy, Tống Phi Quang liền tức đến không kìm chế được!

 



 

Nghĩ đến tiếng "dì La" kia, cậu ta liền muốn nôn!

 



 

Sao lại có thể có loại người như vậy chứ?

 



 

Ma quỷ!

 



 

Tống Phi Quang tức đến người run lẩy bẩy.

 

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, thẳng đến trước cửa phòng chứa đồ.

 



 

Rầm rầm!

 



 

Cố Thao đập cửa hai cái.

 



 

"Tống Phi Quang! Cậu ra đây cho tôi!"

 



 

Gọi hai tiếng, dì La là người đầu tiên vội vàng đi ra, giọng điệu vẫn cưng chiều và dung túng như mọi khi.